Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 157: Chương 157: Bắt Nạt Cô Thân Mềm Lực Yếu!




“Tôi từng nói qua không ở riêng sao?” Thẩm Chanh không kềm chế được cơn giận đẩy tay của anh ra, nói từng câu từng chữ, “Riêng, phải ở riêng!”

”Em cảm thấy tôi sẽ đồng ý?”

Trong con ngươi lạnh lẽo, mơ hồ tản ra hơi thở nguy hiểm, “Thẩm Chanh Tử, em vẫn chưa có nói cho tôi biết, là ai cho em lá gan xuống nước!”

Thi Vực tức giận, khiến Đào Đào thấy được hy vọng, “Thiếu gia, Thẩm tiểu thư là không biết không thể đụng vào bể bơi của cô, cho nên mới ....”

”Bảo cô nói chuyện sao?” Thi Vực kinh thường liếc nhìn cô ta, ánh mắt lạnh bạc, không có chút nhiệt độ đáng nói.

Đào Đào run lên, vội vùi đầu, không dám lên tiếng nữa.

Cử động của cô, khiến cho Thẩm Chanh vui vẻ một trận, không có ý định trả lời Thi Vực, mà là ý vị thâm trường than một tiếng, “Nghe thấy được sao? Có người nói tôi không thể đụng vào bể bơi của anh.”

Bộ dáng kiêu ngạo này của cô, khiến Thi Vực phát ra một tiếng cười khẽ: “Nực cười, người của tôi em đều có thể đụng, còn có vật gì mà em không thể đụng vào.”

”Vậy sao anh hung dữ với tôi?”

”Đến hiện tại còn không biết tại sao tôi hung dữ với em?”

”Tại sao?”

”Em có biết trên người mình có vết thương không, có biết vết thương không thể đụng vào nước không?”

Thẩm Chanh cúi đầu nhìn về phía đầu gối, không biết miếng dán miệng vết thương biến mất từ bao giờ, vết thương bởi vì dính nước, có chút đỏ lên.

Nhưng theo ý cô, đây hoàn toàn không tính là vết thương, cũng không cần phải quan tâm như vậy.

”Về sau không cho chạm vào nước.”

Không cho cô cơ hội nói chuyện, Thi Vực liền ra lệnh.

“....” Người đàn ông bá đạo này.

”Càng không cho chạm vào nước lạnh.”

“....” Yêu cầu vô lý này.

”Dù trời nóng hơn nữa, cũng không được.”

“....”

”Không cho phép ăn lạnh, uống lạnh, đụng lạnh.”

“....” Có thể đừng cố tình gây sự như vậy không?

”Dưỡng tốt thân thể, về sau mới có thể sinh bánh bao.”

Thẩm Chanh sửng sốt một giây, sau đó phản ứng kịp, “Phi! Còn muốn sinh bánh màn thầu nữa sao!”

Sao kéo đến phía trên này rồi?

”Chỉ cần là em sinh cho tôi, bất kể là gì, tôi đều thích.”

”Ai muốn sinh với anh!”

”Em!”

”Ai nghĩ đến sinh với anh!”

”Em!”

”Đánh chết cũng không sinh!”

”Phải sinh.”

“....”

Thi Vực không nói gì, một tay ôm lấy eo Thẩm Chanh, dùng hành động thực tế đến nói cho cô biết, anh chính là bá đạo như vậy.

Đào Đào nhếch nhác ngã quỳ trên đất, che mặt nóng hừng hực lại, mắt đỏ hồng, nhìn Thi Vực ôm Thẩm Chanh đi xa, cô ta mới bò dậy từ dưới đất.

Dù vừa rồi là chính tai nghe được đối thoại của Thi Vực và Thẩm Chanh, tận mắt thấy hai người mờ ám vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cô ta cũng vẫn không chịu tiếp nhận sự thật.

Nhìn một hướng khác, cô ta siết chặt nắm tay, hàm răng cắn rách cánh môi, không cam lòng cười....

Thẩm Chanh bị Thi Vực ôm trở về trên lầu, vào phòng ngủ.

Cô vốn định trước thổi khô tóc rồi thay quần áo, nhưng vừa mới lấy máy sấy từ trong ngăn tủ ra, cả người đã bị tên tên đàn ông bá đạo nào đó xách lên, ném vào phòng cất quần áo cách vách.

Đúng, là ném!

Thẩm Chanh:....

Dựa vào!

Bắt nạt cô thân mềm lực yếu sao!

Ngồi trên sàn nhà, Thẩm Chanh không văn nhã xoa cái mông bị ngã đau.

Nhìn chằm chằm người đàn ông đứng ở trước mặt cô, nhìn xuống từ trên cao, cô hận nghiến răng nghiến lợi, không ngừng muốn cắn người, còn muốn gặm người!

Khốn kiếp, âm tình bất định.

Cô có chút rầu rĩ bò dậy từ dưới đất, lười phản ứng lại anh, trực tiếp đi đến bên cạnh tủ quần áo, mở cửa kéo đẩy ra, gỡ một bộ quần áo từ bên trong xuống.

Thi Vực nghiêng dựa vào trên bên cạnh tủ quần áo, đốt một điếu thuốc, ưu nhã hít một hơi.

Ngửi thấy được mùi thuốc lá, Thẩm Chanh nhíu mày, thuận tay để quần áo ở bên cạnh.

Đi thẳng tới trước mặt Thi Vực, một phát túm lấy điếu thuốc từ trong tay anh, thả vào trong miệng mình hít một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.