Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 96: Chương 96: Biết Con Không Có Sở Thích Gì, Cố Ý Mua Về Cho Con Ném




Editor: May

”Điều tra về anh ta, trong ba ngày, tôi muốn biết Thái Toàn là nhân vật như thế nào.”

”Anh Duệ yên tâm, tôi đảm bảo trong vòng ba ngày, sẽ cho anh một đáp án hài lòng. Như vậy, có chuyện gì tôi sẽ liên lạc lại với anh.”

Người đàn ông nói xong, cúp điện thoại, tháo mũ lưỡi trai xuống, trên sườn mặt bên trái có một vết sẹo dao sáng loáng, dưới ánh mặt trời càng có vẻ dữ tợn hơn.

Cất mũ lại, hắn cúi đầu nhanh chóng đi ra ngõ nhỏ, bộ dáng rất không tương xứng với thành phố lộ vẻ phồn hoa khắp nơi này.

Sau khi Thẩm Chanh về nhà, cảm thấy có chút đói, muốn đi phòng bếp tìm đồ ăn.

Mở cửa tủ lạnh ra, không kiềm được nhíu mày.

Chỉ có mì tôm và bia.

Cuốn ống tay áo sơ mi lên, đưa tay lấy mì tôm ra, ném toàn bộ vào thùng rác.

Thẩm Trung Minh đúng lúc trở về từ bên ngoài vào lúc này, nhìn thấy giày ở cửa, liền quát lên, “Con gái....”

Thẩm Chanh nghe được tiếng động đi ra từ phòng bếp, tức giận liếc nhìn anh một cái, ghét bỏ nói: “Chỉ biết ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe thôi.”

Thẩm Trung Minh cũng không nói tiếp, mang theo đồ vào cửa, thuận tay đóng cửa lại mới nói một câu, “Con lại ném mì tôm của cha à.”

Lời nói này, giống như đã sớm dự liệu đến.

Thẩm Chanh hếch chân mày lên, “Về sau cha mua bao nhiêu thì con sẽ ném bấy nhiêu.”

”Ném đi ném đi, dù sao cha biết con không có sở thích gì, cố ý mua về cho con ném.” Thẩm Trung Minh làm ra một bộ dáng rộng lượng.

Thẩm Chanh im lặng: “....”

”Như thế nào? Có phải là cảm thấy rất cảm động, còn có loại xúc động rất muốn khóc ....”

Trong nháy mắt trên mặt Thẩm Chanh phủ đầy vô số hắc tuyến, “Ma bài bạc, cha không có tâm bệnh chứ”

”Cha con tốt lắm! Có thể có tâm bệnh gì?” Thẩm Trung Minh cũng không tức giận, cười tủm tỉm ngoắc tay bảo cô đến, “Con gái mau tới đây, nhìn xem cha mua cho con đồ tốt gì này ....”

”Không có tâm tình, không xem.” Thẩm Chanh chính là tuyệt đối không có ý định nể mặt ông.

”Vịt quay của tiệm lão Lưu thành Bắc, con cũng không ăn sao?”

”Không có khẩu vị, không ăn.”

Thẩm Chanh hờ hững đáp lại một câu, liền ngồi xuống ở trên ghế sofa.

Cô nhẹ nhàng khép mắt lại, giữa lông mày, lộ ra mệt mỏi hiếm thấy.

Nhìn thấy bộ dáng của cô, Thẩm Trung Minh mới vừa rồi còn là vẻ mặt tươi cười, trong nháy mắt nét mặt liền ảm đạm xuống.

Sáu năm, con gái của anh chống đỡ cái nhà này suốt sáu năm rồi.

Đứa bé của người khác ở cái tuổi này, sợ rằng còn đang làm nũng ăn vạ trước mặt cha mẹ.

Nhưng con gái của ông, chưa từng có qua một ngày thoải mái ngày.

Ăn nhiều đau khổ như vậy, lại chưa bao giờ phàn nàn, thậm chí chưa từng hô qua một tiếng mệt.

Trong lòng Thẩm Trung Minh chua xót dữ dội, thả đồ trong tay xuống, ông đi đến bên cạnh Thẩm Chanh ngồi xuống.

”Con gái.” Giọng nói của ông hơi khàn khàn.

Thẩm Chanh đến ánh mắt cũng không nâng lên một chút, chỉ là nặng nề đáp lại, “Ừ.”

”Mệt rồi?” Lúc hỏi vấn đề này, giọng nói Thẩm Trung Minh mơ hồ run rẩy một chút.

”Không mệt.” Hai tràn tràn ra từ giữa hàm răng của Thẩm Chanh, vẫn là lạnh nhạt như vậy.

Thẩm Trung Minh nghe, trong lòng khó chịu không thôi, ông không nói thêm gì nữa, trong ánh mắt tràn đầy đục ngầu.

Hai người phụ nữ cứ thế ngồi trên ghế sofa, trầm mặc, hồi lâu sau vẫn không nói với nhau câu nào.

Cũng không biết qua bao lâu, Thẩm Chanh mở mắt ra, chậm rãi phun ra một câu, “Viện trưởng, bảo chúng ta đi thành phố Giang một chuyến.”

”Sao rồi? Có phải là tình huống của em trai không tốt không?” Thẩm Trung Minh đột nhiên khẩn trương lên, nói luôn miệng không thôi, giống như chưa bao giờ có bất an như vậy.

”Em trai không có chuyện gì.”

”Vậy ....”

”Tình hình chuyển biến tốt hơn, có xác suất tỉnh lại rất lớn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.