Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 432: Chương 432: Boos Có Thể Nhìn Trúng Cô Ta Hay Không.




Editor: May

Anh cười lưu manh, nắm cằm của cô để sát vào hôn xuống, sau đó rời đi, hỏi cô: “Có mệt hay không?”

Thẩm Chanh lấy tay vòng lên cổ của anh, khẽ gật đầu.

”Ừ, mệt thì trở về phòng ngủ.”

Thi Vực nói xong, trực tiếp bồng cô lên, đứng dậy bước đi ra phòng sách.

Gió đêm thổi qua, cuốn rèm cửa sổ hoa văn tối màu lên.

Hai người lớn trên giường, ôm nhau thật chặt, gắn bó không rời.

Đến ngày đi làm, Thẩm Chanh phải tỉnh sớm hơn bình thường một chút.

Cô mở mắt ra, nhưng Thi Vực bên cạnh đã không thấy bóng dáng nữa.

Nằm nửa phút, liền xuống giường.

Cô đứng ở trước tủ quần áo do dự rất lâu, chọn từ một trong đám tây trang ra một bộ phong cách đặc biệt.

Sau khi mặc vào, bụng không có cảm giác bó chặt chút nào, vừa vặn che ở bụng không rõ ràng.

Cô sinh ra đã giống như một cái giá áo, không chọn quần áo.

Cho dù mặc tây trang lên người, cũng ngăn không được xinh đẹp của cô, còn khiến cho cô có thêm vài phần mỹ cảm thành thục.

Vừa bước vào công ty, Thẩm Chanh liền cảm giác rõ ràng được ánh mắt người bên cạnh đều cố ý vô ý rơi lên trên người của cô.

Nóng hừng hực, giống như muốn làm cô bị thương.

Nhưng cô chẳng muốn quay đầu lại nhìn, chỉ lầm lủi bước nhanh đi về phía trước, giống như là một con chim cao ngạo lại xinh đẹp.

Một đám nhân viên nam sau lưng rướn cao cổ, nhìn chằm chằm cô.

”Ây da, mau nhìn, mỹ nữ đó chính là thí sinh đã thông qua buổi phỏng vấn ngày hôm qua đúng không?”

”Chắc hẳn là cô ta, dáng dấp thật là xinh đẹp.”

”Khó coi có thể lên làm thư ký sao, thư ký chính là đại diện của công ty, ngày ngày đi theo BOOS ra ngoài.”

Một đám người sau khi nhìn thấy Thẩm Chanh liền xì xào bàn tán, mỗi người đều tràn ngập tò mò với cô.

Mặc dù mấy nữ nhân viên cùng vào công ty ngoài miệng không nói gì, nhưng ánh mắt đều không hẹn mà cùng kiên quyết chuyển qua trên người Thẩm Chanh, hận không thể nhìn thấu cô.

”Đúng là rất đẹp .... Các người nói, BOOS có thể nhìn trúng cô ta không?”

”Bậy bậy bậy, chớ nói nhảm, BOOS là của mọi người!”

”Đúng vậy đúng vậy!”

”Vị thư ký kia có thể chính là một người có quan hệ đi, trong nhà có chút tiền nhỏ, đưa cô ta đến đeo một chức danh mà thôi.”

”Có lẽ là như vậy ....”

Không ai có thể moi ra liên quan giữa Thi Vực và Thẩm Chanh, cho nên chỉ có thể lưu lại cách nói đa dạng.

Sau khi báo cáo, bộ phận nhân sự bên kia để cho Thẩm Chanh ấn vân tay làm thẻ, rồi dẫn cô đi phòng làm việc của cô.

Trong phòng làm việc rộng lớn của tổng giám đốc, quả nhiên đã ngăn ra một căn phòng cho thư ký.

Chính giữa, dùng một tường thủy tinh trong suốt làm giới hạn, còn làm thông một cánh cửa.

Trên bàn làm việc trong phòng thư ký, thả một xấp văn kiện mang tính tượng trưng, không có máy vi tính, cũng không có máy in .

Vốn ban đầu hai thứ đồ này đều có, nhưng bị Thi Vực dùng lý do “Tôi không thích phòng làm việc của mình có phóng xạ”, liền bị thu dọn đi rồi.

Trong lòng quản lý bộ phận nhân sự than khóc, BOOS à, không thích phóng xạ của máy in, có thể an bài phòng thư ký đến địa phương khác mà.

Thẩm Chanh được dẫn đi đến phòng làm việc, quản lý hòa ái nói với cô: “Thư ký Thẩm, cô chờ một chút, sau khi BOOS đến rồi, sẽ an bài công việc cho cô.”

Thẩm Chanh gật đầu, quản lý liền đi ra cửa.

Thi Vực còn chưa tới, cô nhàm chán lật xem văn kiện trên bàn một chút.

Qua vài phút, lại lấy điện thoại di động ra chơi đùa.

Mới lấy điện thoại di động ra không bao lâu, đã bị người một phát rút đi: “Giờ làm việc, không cho phép chơi điện thoại.”

“....”

Đây rõ ràng chính là lấy việc công làm việc tư!

Thẩm Chanh ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt một cái, một thân tây trang, yêu trị tuấn mỹ, phong hoa tuyệt đại.

Thi Vực cầm điện thoại di động của cô đi trở về ngồi xuống trước bàn làm việc, thuận tay bỏ điện thoại di động vào ngăn kéo, lấy một bản tài liệu ra lật xem, nhưng cũng không ngẩng đầu lên một chút: “Sao lại đến sớm như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.