Khi Thẩm Chanh tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Trước khi cô tỉnh lại, Thi Vực đã ra cửa.
Bởi vì bức màn màu tối ngăn cách ánh sáng khép chặt, trong phòng một mảnh tăm tối.
Cô lục lọi mở đèn lên, trong nháy mắt ngọn đèn màu vàng óng lắp đầy đầy không gian rộng lớn này.
Bỗng chốc không quen, cô nhắm hai mắt lại.
Lại nằm một hồi, cô trở mình, sau đó mở mắt.
Đột nhiên, liếc về hộp đồ đặt trên tủ đầu giường.
Lấy tay chống giường ngồi dậy, chuyển đến bên giường, cầm cái hộp nhỏ này qua.
Bao tránh thai loại bạc hà?
Khó trách tối hôm qua cô lại cảm thấy mát lạnh!
Hóa ra là đeo bao mùi hương này ư?
Nhưng, anh mua thứ này khi nào?
Thẩm Chanh đang nghĩ ngợi, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô nhíu nhíu mày, thả bao tránh thai đến trong ngăn kéo bên giường, mới lấy di động qua xem.
Là một mã số xa lạ.
Ngón tay xẹt qua ở trên màn hình, điện thoại tiếp thông.
”Thẩm tiểu thư chào cô, xin lỗi quấy rầy cô một phút. Tôi là nhân
viên tiệm ảnh cưới danh nhân quốc tế, xin hỏi hôm nay cô có thời gian
rãnh không? Phòng thiết kế của chúng tôi, đã dựa theo số đo thân hình
của cô làm xong hai bộ trang phục, hy vọng cô có thể dành chút thời gian tới đây thử quần áo xem có vừa người không.”
Thẩm Chanh nghe tiếng, ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo ở trên tường.
Chín giờ mười lăm phút.
”Ừ, mười giờ tôi tới.”
”Vâng Thẩm tiểu thư, chúng tôi sẽ sắp xếp tốt cho cô trước khi cô đến, sẽ không chậm trễ thời gian của cô quá lâu.”
Thẩm Chanh thuận miệng đáp lại một tiếng, liền cúp điện thoại.
Vén chăn lên muốn rời giường, mới phát hiện mình lại trần truồng lỏa thể, cũng không mặc gì!
Ở dưới người cô, còn đè lên một cái khăn tắm.
Khăn tắm hiển nhiên là bởi vì lúc cô ngủ không an phận, rơi xuống từ trên người cô.
Hôm qua lúc trời tối, lúc cô đang tắm thì ngủ thiếp đi...
Sau đó, bị người bế lên.
Lại sau đó, trên người được ai đó quấn một cái khăn tắm.
Cuối cùng, bị người ôm lên giường.
Lúc ngủ mơ mơ màng màng, hình như cô còn chủ động dựa vào trên thân người đàn ông đó, ôm lấy cổ của anh nói một câu.
Khụ!
Câu nói kia, có lẽ là: “Ông xã, em còn muốn ....”
Cuối cùng rốt cuộc có được muốn hay không thì không rõ lắm, bởi vì cô thật sự là quá mệt.
Cô xoay người xuống giường, đi chân trần xuống đất, ngồi xổm ở bên cạnh mở ngăn kéo ra, lần nữa lấy hộp bao tránh thai kia ra.
Nhìn thấy trên hộp viết mười bao, cô vươn tay mở hộp ra, đổ các bao còn lại xuống giường.
Một, hai, ba cái,.... Sáu, bảy ....
Sau khi đếm xong, cô lại đếm một lần nữa, nhưng vẫn chỉ có bảy!
Dù tối hôm qua thật sự lại làm lần nữa, vậy chỉ có thể là tám cái, mà không phải bảy nha.
Chẳng lẽ lại làm thêm hai lần?
Không thể nào không thể nào, cô nhất định không có đói khát như vậy.
Đúng lúc đó, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, sau đó truyền đến giọng
nói người giúp việc: “Thiếu phu nhân, thiếu gia căn dặn chúng tôi hầm
canh bổ cho cô, là bưng lên cho cô, hay là tự cô xuống lầu uống?”
Thẩm Chanh vươn tay bỏ từng bao về trong hộp, mới hỏi câu: “Canh bổ gì?”
Người giúp việc đáp: “Canh bổ âm bổ dương.”
Thẩm Chanh: “....”
Bổ âm bổ dương?
”Đưa cho chó ăn!”
Người giúp việc nghe tiếng sững sờ một chút, do dự mở miệng: “Nhưng mà ....”
”Bảo cô cầm cho chó ăn thì cô cầm cho chó ăn.”
Cô cũng không thiếu âm, uống canh bổ làm gì?
”Thiếu phu nhân, biệt thự chúng ta không có chó.”
”Cầm lấy cho chó hoang.”
”Vâng.”