Cửa sổ xe Mercedes đầu tiên là đang đóng, có thể là bởi vì thấy được Diệp Cẩn, liền hạ cửa sổ xe xuống.
Là cô?
Chỉ liếc mắt một cái, Diệp Cẩn liền nhận ra người trên xe.
Dưới ánh mặt trời, gương mặt tinh xảo trở nên rực rỡ chói lọi, diễm
lệ chói mắt. Đôi mắt bức bách tâm hồn người, nụ cười nhạt nhẽo như nước, rung động hồn phách.
Tay thon dài nắm ở trên tay lái, tư thái hờ hững, đẹp đến nỗi khiến người ta ngạt thở.
”Là thiếu phu nhân?”
Trước đó tài xế Lão Lưu từng thấy Thẩm Chanh một lần, cho nên cũng nhận ra cô.
Diệp Cẩn không nói chuyện, bởi vì cô ta không thích người phụ nữ tự
cho là đúng này, dựa vào mình có đàn ông cưng chiều, có đàn ông quan
tâm, thậm chí không để trưởng bối vào mắt.
Phụ nữ không hiểu quy củ giống như vậy, đâu xứng đôi với Tiểu Vực?
Cô ta giả bộ như không nhìn thấy Thẩm Chanh, sau khi nâng cửa sổ lên, căn dặn Lão Lưu tiến sang bên trái một chút, duy trì khoảng cách nhất
định với xe Thẩm Chanh.
Lão Lưu lái xe ở nhà họ Thi mấy chục năm, không tính là người ngoài, tất cả chuyện nhà họ Thi, ông đều biết rõ một phần.
Quan hệ giữa tiên sinh phu nhân và thiếu gia thiếu phu nhân, vẫn luôn rất bất hòa, không chào hỏi lẫn nhau cũng là chuyện rất bình thường.
Huống hồ, ông chỉ là một người làm, có một số việc chỉ có thể mắt điếc tai ngơ.
Vì vậy theo như ý của Diệp Cẩn, nhích xe sang bên trái.
Con đường vẫn chưa được khơi thông, bởi vì xe càng đến gần càng ép sát, xe chạy thong thả phía trước cũng dừng tại chỗ.
Mặt trời trên đầu, nhiệt độ bên ngoài lại lên cao hơn rất nhiều.
Ánh sáng nóng hừng hực xuyên vào thông qua cửa sổ xe, khiến nhiệt độ trong xe cũng tăng lên vài độ theo.
Diệp Cẩn đổi một vị trí khuất sáng, ngay sau đó lấy từ trong túi xách ra khăn giấy lau lau mồ hôi trên trán một chút, trong lòng càng ngày
càng nóng nảy.
Lại nói, phụ nữ sống an nhàn sung sướng như cô ta, sao chống lại mặt trời phơi nắng?
Cốc cốc cốc....
Đúng lúc đó, cửa sổ xe bên trái ghế sau bị người gõ vang.
Diệp Cẩn nghe tiếng, vô thức quay đầu nhìn.
”Thím nhỏ, thật là trùng hợp, kẹt xe cũng có thể gặp gỡ thím.”
Cách cửa sổ xe, giọng nói Thi Khả Nhi vẫn truyền vào.
Xe của Thi Khả Nhi cũng là xen lẫn ở phía sau, hiện tại đã ngừng ở
bên cạnh. Bởi vì nhận ra bảng số xe, cho nên 'Lễ phép' xuống xe đến lên
tiếng chào hỏi với Diệp Cẩn.
Lúc quay cửa kính xe xuống, Diệp Cẩn có chút không tình nguyện, nhưng trên mặt lại là cười đến véo mị: “Khả Nhi à, hôm nay không có đi làm
sao? Tối hôm qua nghe cha mẹ cháu nói hôm nay cháu phải đánh một vụ kiện lớn, đánh thế nào? Thua hay thắng?”
”Thím nhỏ người hy vọng cháu thua hay thắng đây.” Thi Khả Nhi giống
như nữ lưu manh dựa vào trên cửa sổ xe, cười đến tà khí: “Nếu thím hy
vọng cháu thua....”
Cố ý dừng lại một hồi, mới không nhanh không chậm bồi thêm một câu: “Vậy có lẽ cháu sẽ thắng.”
”Khả Nhi cháu cũng không nên nghĩ thím xấu như vậy, cháu là cháu gái
của thím, thím đương nhiên hy vọng cháu tốt. Cháu thắng kiện, người làm
thím như ta cũng có mặt mũi đúng không?”
Diệp Cẩn rõ ràng đang nói lời trái lương tâm, nhưng cô ta che dấu tâm tình mình vô cùng tốt, không lộ ra một chút đầu mối.
”Thím nhỏ người cũng đừng trêu chọc cháu, thím gả cho chú nhỏ cháu đã có đủ mặt mũi, chút ít thành tựu này của cháu, chỉ sợ không cho thím
được sĩ diện. Hơn nữa thím xem thím, trẻ tuổi lại xinh đẹp, nơi nào
giống như thím của người ta? Gọi thím là thím 'nhỏ', cháu liền cảm thấy
không thể mở miệng nổi.”
Diệp Cẩn nghe được hàm ý khác trong lời nói của cô, chỉ có thể cười
qua loa cho qua: “Không hổ là đại luật sư, rất biết nói chuyện.”