“Em đã muốn ở lại chỗ này như vậy, anh sẽ thanh toàn cho em.” Thi Mị
trực tiếp xoay người qua, sau khi đi ra một đoạn khoảng cách, anh lại
quay đầu liếc nhìn Thi Khả Nhi.
”Lúc nửa đêm đừng gọi điện thoại tới khóc.” Anh nói.
”Đảm bảo sẽ không.” Thi Khả Nhi phất tay với anh, “Anh, ngủ ngon.”
Nói xong, nằm xuống ngay tại chỗ, gối hai tay ở sau ót, nhắm mắt lại.
Thi Mị: “....”
Cuối cùng, Thi Mị vẫn rời đi, ở dưới tình huống Thi Khả Nhi không hiểu rõ tình hình, anh ngồi trên một máy bay tư nhân loại nhỏ.
Nhưng phàm là nơi anh đã đến, khắp mọi nơi đều ẩn núp ít nhất hơn
mười người sát thủ chờ lệnh bất cứ lúc nào, đồng thời bảo vệ chu toàn
anh, giải quyết tất cả chuyện phiền toái cho anh.
Đến cả lúc Thẩm Chanh xuống núi, cũng có người mở đường trước cho cô, loại bỏ tất cả chướng ngại vật trên đường cho cô.
Mà ở chung quanh Thi Khả Nhi, cũng có mấy nữ sát thủ đang âm thầm bảo vệ, tuy rằng chỗ này không tính là rất hoang vắng, nhưng chung quanh
không có người bảo hộ, cho nên rất có khả năng sẽ có dã thú lảng vảng.
Bình thường ít ai dám đến chỗ này, có thể cũng chính bởi vì nguyên nhân đó.
Âm thanh ong ong đánh thức Thi Khả Nhi.
Hé mắt trông thấy một máy bay loại nhỏ xuyên qua từ trên cao, yên
lặng châm chọc một câu “Kẻ có tiền thật biết chơi”, rồi lại nhắm mắt
lại lần nữa.
Vừa rồi ngủ thiếp đi, hoàn toàn là bởi vì tối hôm qua cô thức suốt
một đêm, mệt mỏi không thôi. Nhưng sau khi bị máy bay đánh thức, cơn
buồn ngủ lập tức tan biến, dù cho nhắm mắt lại cũng không buồn ngủ chút
nào.
Vì vậy cô chống bãi cỏ ngồi dậy, lấy điện thoại di động ra chơi, chơi liên tục mấy lần 'Tình yêu đụng đụng tiêu' đều không có qua cửa thành
công, mất tính nhẫn nại, dứt khoát liền thoát ra khỏi trò chơi.
Chán đến chết lấy số 'Chị dâu' từ trong danh bạ, biên soạn một tin
nhắn gửi đi: “Chị dâu, từ khi chị rời đi đến bây giờ đã hai mươi mốt
phút lẻ ba mươi giây, dựa theo tốc độ 60 km của chị, hơn nữa ở dưới tình huống không kẹt xe tính toán, hiện tại chị hẳn đã đến nhà rồi.”
Tin nhắn vừa mới gửi đi thành công, liền có một cuộc điện thoại gọi
vào, thấy là Thẩm Chanh gọi tới, Thi Khả Nhi ấn nút trả lời: “Alo, chị
dâu.”
”Chị vừa giao xe cho tài xế, hiện tại anh ta đã lái xe ra khỏi biệt
thự, không đến 20 phút hẳn là liền có thể tới trên núi, em xem mưa sao
băng chờ một chút.”
”Em không vội.” Thi Khả Nhi nói: “Em chỉ là có một vấn đề muốn hỏi chị.”
”Ừ, vấn đề gì?”
”Chị dâu đã biết gì đó đúng không.” Bất kỳ ai lúc làm chuyện gì, đều
có một mục đích. Mà Thẩm Chanh cố ý lái xe đi, vừa nhìn đã biết là có âm mưu. Đừng nói cô là một đại luật sự tâm tư kín đáo, dù đổi thành một
một người vị thành niên, chỉ sợ cũng có thể đoán được một hai.
”Khụ!” Thẩm Chanh ho nhẹ một tiếng, “Chị không biết gì hết.”
”Đừng giả bộ.”
”Sao, em có bí mật gì mà người khác không biết ư?”
”Chị dâu, dùng trình độ chồng yêu của chị, đừng nói là một bí mật nhỏ của Thi Khả Nhi em. Dù chính bản thân anh ấy có bí mật gì không thể cho ai biết, sợ rằng cũng sẽ một chữ không lọt nói cho chị biết đi.” Thi
Khả Nhi cười nói: “Tối nay anh của em hẹn chị đi ra, nếu chị không muốn
đến nơi hẹn, đại khái có thể trực tiếp từ chối, mà anh của em tự nhiên
cũng sẽ không miễn cưỡng chị. Nhưng chị không có làm như vậy, bởi vì chị biết gì đó. Cũng chính bởi vì chị biết những chuyện đó, mới sẽ gọi điện thoại hẹn em đi ra. Trò mèo nhỏ trong đó, chị cho rằng em không nhìn ra được sao? Chị dâu cả của em.”