Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 241: Chương 241: Chỉ Mấy Trăm Vạn Mà Thôi, Tôi Cũng Tặng Nổi




Editor: May

Tần Cận đã sớm ngờ tới anh sẽ nói như vậy, yêu mị cười cười: “Chỉ mấy trăm vạn mà thôi, tôi cũng tặng nổi.”

”Thứ phụ nữ của tôi nhìn trúng, lúc nào thì tới phiên chú tặng.”

Thi Vực chậm rãi lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, quăng hộp thuốc lá sang một bên, lúc này mới châm thuốc, đưa vào trong miệng hút một hơi.

Anh híp con ngươi sâu thẳm, khí phách giữa phong cách lẫn cử chỉ biểu lộ rõ ràng.

Mặc kệ lúc nào, anh đều sẽ cao ngạo giống như một vương giả, khiến người ta sợ hãi, không dám tới gần.

Tần Cận cảm thấy anh có chút nhàm chán, cúi người rút từ trong hộp thuốc lá ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, móc bật lửa ra từ trong túi quần, nhưng đánh nhiều lần đều đánh không lên lửa.

Anh ta có chút khó chịu, trực tiếp ném bật lửa vào trong thùng rác bên cạnh, nhìn về phía Thi Vực: “Cho mượn hộp quẹt.”

”Không cho mượn.”

Thi Vực không có phản ứng, hoàn toàn không có tính toán muốn đưa bật lửa cho anh ta.

Tần Cận không phải là lần đầu tiên giao tiếp với anh, anh ta rất rõ ràng tính tình của anh, nói một không hai, nói không cho mượn chắc chắn sẽ không cho mượn.

Anh ta gọi bồi bàn tới đây: “Đi, cầm một cái bật lửa tới đây.”

”Vâng, Tần thiếu gia đợi một lát.”

Bồi bàn vừa đi, Thi Vực liền ném bật lửa nổi tiếng của anh tới, Tần Cận phản ứng rất nhanh, đưa tay đón được, không kiềm được phát ra một tiếng cười nhạo: “Không phải không cho mượn sao? Từ khi nào thì Thi thiếu cũng trở nên không có nguyên tắc như vậy rồi.”

Thi Vực từ chối cho ý kiến liếc nhìn anh ta, nhẹ phun ra một câu: “Tặng cho anh.”

Tần Cận cầm lấy cái bật lửa liếc mắt nhìn, chậc chậc nói: “Quả nhiên là người biết hưởng thụ, bật lửa nhãn hiệu này, một cái rẻ nhất cũng phải năm con số.”

Bốp một tiếng bắn nắp bật lửa ra, châm thuốc, hít vài hơi.

Tuy rằng tư thế không tính là ưu nhã, nhưng cũng rất có lực sát thương.

Tần Cận, đối tượng yêu mến của vô số thiếu nữ thành Giang, trẻ tuổi, đẹp trai, khuyết điểm duy nhất chính là phong lưu thành tánh.

Tốc độ thay đổi phụ nữ của anh ta, còn thường xuyên hơn thay quần áo, chỉ là anh ta cũng rất lịch lãm, không cảm thấy hứng thú với ba loại phụ nữ.

Một, phụ nữ giới giải trí.

Hai, phụ nữ thân thể không sạch sẽ.

Ba, phụ nữ ham mê hư vinh.

Phụ nữ anh ta nhìn trúng, hoàn toàn không cần phải đối phương mở miệng yêu cầu, anh liền sẽ không ngừng đập tiền lên người cô ta.

Sở dĩ Thi Vực sẽ qua lại gần với Tần Cận, không vì cái gì khác, chẳng qua cảm thấy Tần Cận người này đáng giá quen thân, ngoài mặt nhìn như hư hỏng ngang tàng phóng túng, thật ra lại rất trượng nghĩa.

Hút hết một điếu thuốc, Thi Vực ném tàn thuốc vào trong cái gạt tàn, một lần nữa dựa vào trên ghế sofa, hai chân vén lên, ánh mắt lúc sáng lúc tối, dần trở nên thâm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.

Tần Cận nhìn về phía anh, “Sao, có chuyện phiền lòng?”

Thi Vực không có trả lời vấn đề của anh ta, chỉ là mở miệng hỏi anh ta: “Nhà họ Thẩm, chú biết được bao nhiêu?”

Tần Cận bị giọng điệu nghiêm túc của anh lôi kéo, trở nên nghiêm túc theo, “Anh là chỉ một nhà Thẩm Uyên Thẩm Bác?”

”Ừ.”

”Nhà họ Thẩm, lợi hại đó! Nhìn ra tương lai không xa, Tần Cận tôi cũng bị một nhà này đè xuống!”

Nói đến nhà họ Thẩm, Tần Cận vô cùng bội phục, lúc này mới mấy năm, nhà họ Thẩm liền lũng đoạn tất cả bất động sản của thành Giang, quy mô không ngừng mở rộng, hiện tại có thể nói là một tập đoàn lớn nhất thành Giang.

Ánh mắt Thi Vực sâu thẳm, suy nghĩ một lát, lạnh lùng mở miệng: “Có chuyện, chú giúp tôi điều tra rõ ràng.”

”Chuyện gì?”

”Sáu năm trước, di chúc ông cụ nhà họ Thẩm lưu lại trước khi chết, có còn tồn tại hay không.”

Tần Cận không hỏi anh tại sao phải tra, bởi vì cho tới bây giờ anh ta đều không có hứng thú với những chuyện khác, chỉ là đáp ứng: “Ba ngày sau cho anh câu trả lời chắc chắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.