Rốt cuộc chức vụ thư ký sẽ thuộc về tay ai, toàn bộ ký thác vào trong vài phút ngắn ngủn.
Đối với Thẩm Chanh mà nói, phần này công việc có cũng được mà không
có cũng không sao, nhưng đối với người khác lại không giống, cơ hội này
đủ để cho bọn họ đỏ mắt ....
Thẩm Chanh im lặng ngồi ở một bên, giương mắt, lại nhìn thấy một người phỏng vấn người được gọi ra ngoài.
Hiện chờ trong phòng chỉ còn ba người, hai người khác nhìn nhau, hiển nhiên là vô cùng khẩn trương.
Người trước đó đi vào buổi phỏng vấn, người nào cũng chưa tới một
phút đồng hồ liền đi ra, có vẻ mặt tiếc nuối, hoặc là không cam lòng,
dường như không có một người nào là tâm trạng dễ chịu.
Không biết tại sao, Thẩm Chanh cũng có chút căng thẳng theo rồi.
Sao người chủ khảo này lại nghiêm khắc như vậy....
Thẩm Chanh đang suy tư, liền bị gọi đến tên.
Cửa phòng phỏng vấn đóng chặt, có thể nghe được mơ hồ tiếng nói chuyện bên trong.
Cũng không lâu lắm, cửa được mở ra, một người phỏng vấn mặt xám như
tro tàn đi ra, sau đó cửa lập tức đóng lại sau gót chân của cô.
Qua khoảng một phút đồng hồ, Thẩm Chanh nghe được có người nhắc nhở: Có thể đi vào rồi.”
Cô đẩy cửa ra, liếc mắt liền thấy người đàn ông ngồi ở trên vị trí giám khảo chăm chú lắng nghe.
Trong lúc nhất thời Thẩm Chanh liền cảm thấy nhức nhối.... .
Đã nói là công chính rồi mà?
Không nhanh không chậm đi qua, ngồi xuống, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn người đàn ông trước mặt.
Thi Vực liếc xéo cô, khóe môi vẽ ra một nụ cười nhẹ rất khó phát hiện.
Anh mang tính tượng trưng hỏi Thẩm Chanh mấy vấn đề, sau đó dửng dưng mở miệng: “Em được tuyển dụng.”
Thẩm Chanh: “....”
Mấy giám khảo còn lại sau khi nghe anh nói câu này, đứng dậy đi ra ngoài, nói cho hai thí sinh vẫn chờ ở phía sau có thể ra về.
Trong phòng, chỉ còn mỗi Thẩm Chanh và Thi Vực.
Thi Vực nhẹ nhấp một ngụm nước ấm, ngoắc ngón tay với Thẩm Chanh: “Tới đây.”
Thẩm Chanh không để ý anh.
Đôi mắt Thi Vực khẽ nheo lại, toát lên hơi thở nguy hiểm: “Thẩm Chanh Tử.”
Lúc này Thẩm Chanh mới nhìn anh một cái, đứng dậy, không tình nguyện
đi đến trước mặt anh, bưng ly nước của anh lên uống một ngụm.
”Anh chơi em.”
Thi Vực mấp máy môi : “Không có.”
”Còn nói không có!” Thẩm Chanh hừ nhẹ: “Vậy tại sao anh lại là quan chủ khảo?”
”Này.” Thi Vực tiến gần sát cô, nhẹ nhàng vuốt ve ở trên cổ cô, còn dùng môi mờ ám hôn một chút, “Tạm thời nảy lòng tham.”
“....”
Thẩm Chanh nhìn anh nghiêm trang làm chuyện xấu, không để ý tới anh, tiếp tục uống nước.
Vừa ngậm một ngụm nước vào trong miệng, đã bị người nào đó dùng tay bắt lấy cằm.
Anh bá đạo cố định đầu của cô, bưng lấy mặt của cô, ra lệnh: “Đút cho anh.”
.... Thật vô sỉ.
Thẩm Chanh nuốt nước xuống, đặt mạnh cái ly ở trước mặt anh: “Tự mình Uống....uố...ng!”
Thi Vực nghe tiếng, mắt lạnh nhíu lại, cúi đầu liền cưỡng hôn, đầu
lưỡi cạy hàm răng của cô, tham lam hấp thụ hơi nước còn lưu lại một chút trong miệng cô.
Rời khỏi môi của cô, lộ ra vẻ mặt hài lòng: “Hôm nay nước không tệ.”
“....”
Thẩm Chanh đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve ở trên lồng ngực của anh một chút: “Hôm nay quần áo không tồi.”
Cử động của cô, khiến cho Thi Vực phát ra một tiếng cười nhẹ: “Bà xã, có biết thư ký của tổng giám đốc có chức trách gì không?”
”Không biết.”
Giọng nói sâu lắng vô cùng từ tính: “Ngủ với tổng giám đốc.”
Ám chỉ mạnh mẽ, về sau mỗi ngày cô đều bị chiếm tiện nghi.
Thẩm Chanh hơi ngửa đầu, tay mờ ám mơn trớn trước vạt áo của anh: “Còn phải cởi quần áo ra ngủ với anh sao?”
Thi Vực cắn vành tai của cô, thấp giọng nói: “Tiểu yêu tinh.”