Đột nhiên bị bế lên, Thẩm Chanh không thể không dùng tay ôm cổ của anh để ổn định thân thể của mình.
Thi Vực rất hài lòng với phản ứng của cô, sau khi giương môi cười, thấp giọng hỏi ở bên tai cô: “Xác định nơi nào cũng có thể?”
Thẩm Chanh: “Có thể.”
Cô không có gì là không thể.
”Được.”
Thi Vực nói xong, xoay người đặt cô đến trên bàn sách, quét mắt lên
quần áo mất trật tự trên người cô một chút, anh cười khẽ: “Quần áo này,
tự cởi hay là anh tự mình đến?”
Thẩm Chanh cũng không khách sáo, ngay lập tức sảng khoái trả lời một câu: “Anh tới.”
”Bảo bối, tốc độ giảm xóc của em nhanh đến mức làm cho người không
chịu nổi.” Thi Vực nhỏ giọng cười, có thể là nguyên nhân ngọn đèn trong
phòng quá mờ, khuôn mặt vốn có hình dáng rõ ràng kia ở trong hoàn cảnh
lúc sáng lúc tối này, trở nên càng thêm yêu mị.
”Muốn chính là anh không chịu nổi.”
Thi Vực ừ một tiếng, cười đến nghiền ngẫm: “Nhìn trên mặt tối nay em an phận như vậy, miễn cưỡng cởi áo cởi dây lưng cho em.”
Miễn cưỡng ....
Cởi áo cởi dây lưng ....
Thẩm Chanh nhíu mày nhìn anh: “Anh xem phim cổ trang quá nhiều rồi ư?”
Không ngờ, Thi Vực lại nói: “Sẽ không xem phim.”
Thẩm Chanh: “Không phải anh có chút sở thích gì đó chứ?”
Đàn ông khác thích bi-da, golf, thỉnh thoảng cũng sẽ xem phim, nhưng người đàn ông này, chỉ biết kiếm tiền!
”Có đó.” Anh nghiêm trang nói: “Sở thích của anh chính là nhìn em, chơi em, ngủ với em.”
Thẩm Chanh: “....”
”Hơn nữa anh muốn dạy dỗ sở thích của em cũng giống như anh, chỉ nhìn anh, nghịch anh, ngủ với anh.”
”Em cũng không muốn, như vậy quá buồn tẻ.”
”Yên tâm, anh sẽ không để cho em cảm thấy buồn tẻ.” Anh vuốt vuốt tóc của cô, cười đến lưu manh không thôi, “Một ngày đổi một tư thế, đổi địa điểm, tìm kiếm kích thích.”
“....”
Thẩm Chanh im lặng một giây, sau đó thúc giục: “Nhanh lên.”
Người đàn ông nào đó cười xấu xa: “Ừ, lập tức thỏa mãn em.”
”Ôn nhu một chút.” Thẩm Chanh không quên nhắc nhở một câu.
”Đối với em, anh có thô bạo qua bao giờ?”
Bao giờ?
Một buổi tối lúc trước muốn cô bốn năm lần, mỗi một lần hơn nửa tiếng, còn chưa đủ thô bạo?
”Ngoan, tối nay thương em thật tốt.”
Người đàn ông đưa tay vuốt vuốt tóc của cô, yêu thương cưng chìu đến cực điểm.
Thẩm Chanh ừ một tiếng, nhắm mắt lại.
Cô cứ nằm ở trên bàn sách như thế, hai tay khẽ nhấc, hai chân nhẹ gợi lên, vóc người xinh đẹp còn hơn thang thuốc mạnh, khiến cho người ta
không thể nào tự kiềm chế.
Thi Vực cúi người, vươn tay đi cởi quần áo trên người cô, nhưng lúc
cởi đến một nửa lại ngại nút quá vướng bận, vì vậy thay đổi cách thức,
đổi thành xé!
Roẹt....
Quần áo trên người Thẩm Chanh bị anh phá tan thành từng mảnh, dáng người hoàn mỹ hiển lộ ra toàn bộ.
Thi Vực cúi đầu nhìn cô một cái, bỗng cảm thấy máu toàn thân nóng sục sôi.
”Nhớ mang bao.”
Thẩm Chanh cắn cắn môi một chút, không có mở mắt ra.
Nghe được nhắc nhở của cô, Thi Vực liền lấy một cái hộp từ trong túi
quần tây ra, để tới trên tay của cô, trầm giọng nói: “Phụ nữ, ít nhất
phải mang bao một lần cho người đàn ông mình yêu, mới coi như hoàn hảo.”
Thẩm Chanh: “....”
Đây là cái logic gì?
Không phải anh mang bao liền không hoàn hảo ư?
Tay của cô cứng đờ không nhúc nhích, đầu tiên là bởi vì cảm thấy yêu
cầu của anh quá “Thô bạo”, thứ hai là bởi vì cảm giác rất ngượng
ngùng....
Dù cô hào phóng hơn nữa, cũng không có lá gan đi đụng nơi đó của đàn ông nha!
Vừa mềm mềm, lại vừa cứng ngắc, nghĩ thôi mà mặt đều hồng rồi.
Vì vậy cô đẩy cái hộp cầm trong tay về tay anh: “Đây là chuyện của bản thân anh, sao còn muốn người khác làm thay?