Thật ra, chuyện Thi Khả Nhi hút thuốc lá, Thi Mị cũng không có nói cho cha mẹ cô.
Anh chỉ dùng một phương thức khác, khiến Thi Khả Nhi hiểu lầm chuyện
cô hút thuốc lá đã bị cha mẹ của cô biết, từ đó khiêm tốn một chút.
Cho nên mỗi lần tiền tiêu vặt của Thi Khả Nhi bị trừ giảm, cô liền
cho rằng là chuyện hút thuốc lá bị lộ, như lẽ tất nhiên liền liên tưởng
đến trên Thi Mị dùng chuyện hút thuốc lá uy hiếp cô.
Vì vậy mới có một màn vừa rồi.
Cái gì mà nhìn cô không vừa mắt, nhằm vào cô khắp nơi, làm cô không có tiền xài, linh tinh....
”Em hút thuốc?”
Nghe được lời của cô, ánh mắt Thi Vực liền lạnh xuống, liếc nhìn Thi Khả Nhi, con ngươi nguy hiểm nhíu lại.
”Con bé không có hút, em hút.”
Thẩm Chanh lên tiếng nói chuyện trước Thi Khả Nhi, bởi vì ngày hôm
qua cô cố ý sai người ta cầm gia quy nhà họ Thi cho cô xem, nhìn thấy
mặt phía trên có một điều, người nhà họ Thi, nhất định phải làm được nam không xướng, nữ không khói. (nam không hát, nữ không hút thuốc lá)
Nếu như không tuân theo, gia pháp hầu hạ!
Về phần cái gia pháp này, thì có chút quá tàn nhẫn rồi...
Nhưng phàm là người phạm gia quy, nhất định phải quỳ ba tiếng ở trên mảnh vụn thủy tinh.
Ông cụ Thi có danh vọng rất lớn ở thành Đô, trong nhà tự nhiên cũng
vậy, tất cả mọi người trên dưới nhà họ Thi đều rất kiêng kỵ ông, đừng
nói là xúc phạm gia quy, đến cả nói chuyện ở trước mặt ông cũng phải
tính toán cẩn thận, không dám có chút sai lầm.
Nghe nói ban đầu lúc chuyện Thi Diệu Quang và Diệp Cẩn truyền đến
trong tai ông cụ, ông cụ nổi trận lôi đình, không chỉ để Thi Diệu Quang
chịu gia pháp, còn để người ta sửa đổi phân chia tài sản trên di chúc,
đồng thời làm suy yếu đi thế lực của Thi Diệu Quang.
Tuy Thẩm Chanh chưa từng gặp ông cụ Thi, nhưng nhìn từ phong cách làm việc của ông, đã xác định ông là một người tâm ngoan thủ lạt, sát phạt
quả quyết.
Nếu như chuyện Thi Khả Nhi hút thuốc lá bị ông biết, hậu quả nhất định không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng cô không như vậy.
Mặc dù cô gả vào nhà họ Thi không sai, nhưng cô họ Thầm không phải họ Thi, cho nên coi như có hút thuốc lá, cũng không có người sẽ quản cô.
Về phần gia pháp gì đó, cũng hoàn toàn không có quan hệ với cô.
Mà một điểm quan trọng nhất, sở dĩ cô sẽ nói thuốc là cô hút, là vì lúc Thi Khả Nhi hút thuốc chỉ có cô và Thi Mị ở đó.
Chỉ cần Thi Khả Nhi không thừa nhận, chân tướng chuyện này liền không tìm ra được.
Hơn nữa lấy hiểu biết của cô đối với Thi Mị, cô tin tưởng Thi Mị nhất định sẽ giấu diếm chuyện này thay Thi Khả Nhi, mà không phải nói ra.
Ánh mắt Thi Vực vốn lạnh như băng, bởi vì một câu: Con bé không có hút, em hút, của Thẩm Chanh mà càng âm u lợi hại hơn.
Anh tới gần cô một bước, nụ cười nơi khóe môi lúc sáng lúc tối, mặc dù đang cười, nhưng không có một chút nhiệt độ đáng nói.
Anh chậm rãi mở miệng, nói mỗi câu mỗi chữ: “Nếu như không giải thích rõ ràng chuyện này, vậy những hình này, sẽ trở thành hình nền trên điện thoại di động của anh.”
Nói xong câu đó, anh duỗi cánh tay dài ra, trực tiếp đoạt lấy điện thoại trong tay Thi Mị.
Ngón tay suông dài lướt qua ở trên màn hình, không biết nhập vào mười con số gì đó, anh mở màn hình khóa.
Dùng phương thức nhắn tin, gửi những hình kia đến trên di động của
anh, sau đó xóa bỏ những hình kia trên di động của Thi Khả Nhi.
Thẩm Chanh: “....”
Người đàn ông phúc hắc!
Thấy anh xóa ảnh chụp trên điện thoại di động của mình, Thi Khả Nhi
cũng không để ý, mà là nói: “Chuyện này không liên quan đến chị dâu, để
em giải thích.”
Từ nhỏ đến lớn, Thi Khả Nhi vẫn luôn rất độc lập tự chủ, mặc kệ là
trên chuyện đối xử với người, hay là về mặt sinh hoạt, cô đều có nguyên
tắc của mình.
Theo ý cô, thuốc là cô hút, sai là cô phạm, đáng lẽ nên do cô tới gánh chịu.
Cùng lắm thì là quỳ mảnh vụn thủy tinh ba tiếng, lại không chết được.
Có gì phải sợ.