Chương 906: Cô chính là người bị hại đi.
Editor: May
“Xin chào, tôi là Tô Cửu Y.” Sau khi bình ổn lại, Tô Cửu Y lễ phép đáp lại anh ta.
“Cô chính là 'Người bị hại' ở phòng quan sát hôm trước đi.” Tần Thiếu Bạch cười nói.
Xưng hô “Người bị hại” này dùng để hình dung cô cũng không có gì không đúng.
“Ừ ....” Tô Cửu Y gật đầu, suy nghĩ một lúc lại bồi thêm một câu, “Chuyện ngày đó không có liên quan đến đến Cảnh Nhân đâu?”
Tần Thiếu Bạch lắc lắc đầu, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc, “Kết quả của cô ấy rất nghiêm trọng, quản lý không ngừng mắng cô ấy một trận, còn khấu trừ tiền lương tháng này và tiền thưởng cuối năm của cô ấy.”
Tô Cửu Y nhăn mày lại, có chút tự trách, “Đều là tôi làm hại....”
Cô còn nhớ mình và Thi Ngạo Tước từng nói, hy vọng anh có thể đừng trách cứ Thích Cảnh Nhân, nhưng hiện tại sao có thể biến thành bộ dáng như bây giờ.
Thấy vẻ mặt tự trách của cô, Tần Thiếu Bạch khẽ cười một tiếng, nói: “Không có gì, tôi gạt cô thôi.”
Gạt cô! ?
Tô Cửu Y: “....”
Quả nhiên là hoa hoa công tử bất cần đời, thủ đoạn gạt người cũng cao minh như vậy.
Đúng lúc đó, toàn bộ nữ hầu trong phòng ăn đều đi ra.
“Tần thiếu gia?” Nữ hầu vừa rồi nói lời hay cho Tần Thiếu Bạch biểu hiện rất vui vẻ: “Tại sao ngài lại ở chỗ này?”
Nói xong, cô ta mới chú ý tới Tô Cửu Y bên cạnh, vì vậy đánh giá cô một phen.
Tô Cửu Y bị cô ta nhìn đến hơi mất tự nhiên, liền lui về phía sau một bước, kéo xa khoảng cách giữa cô và Tần Thiếu Bạch.
Dường như là đã hiểu ý của cô, Tần Thiếu Bạch giương khóe môi lên, nhưng chỉ là thuận miệng đáp lại nữ hầu kia một câu: “Đến tìm chút gì ăn.”
“Vậy Tần thiếu gia thích ăn gì?” Nữ hầu kia đỏ mặt, nhỏ giọng nói, “Tôi có thể làm cho ngài.”
Nữ hầu bên cạnh lôi kéo tay áo của cô ta, thấp giọng nói: “Cô quên chúng ta còn phải làm việc sao.”
Nhưng nữ hầu kia lại như không nghe được, nhìn chằm chằm Tần Thiếu Bạch, cả người như là tiến vào trạng thái phong bế.
Tần Thiếu Bạch bị sự nhiệt tình của cô ta khiến cho có chút không biết làm sao, vụng trộm liếc mắt nhìn Tô Cửu Y.
Tô Cửu Y chính là vẻ mặt “Không liên quan tới tôi”, xoay người rời khỏi hiện trường.
Không có kiếm được đồ ăn, lại phải làm việc.
Người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa đói bụng đến phát sợ.
Lớn như vậy, Tô Cửu Y là lần đầu tiên khắc sâu hiểu rõ được hàm nghĩa những lời này.
Cũng cùng thời gian đó, Tống Trí Kha ở trong trung tâm thương mại đối diện Ciaos gặp được mẹ mình và Tô Man Ngưng.
Hai người chọn quần áo ở khu trang phục, mẹ Tống càng không ngừng cầm quần áo khoa tay múa chân ở trên người Tô Man Ngưng, xem ra bà rất thích cô con dâu tương lai này.
Tống Trí Kha chỉ là tới đây điều tra vụ án bắn súng hôm trước, vốn Thi Ngạo Tước muốn tìm người đến điều tra, nhưng Tống Trí Kha cảm thấy chuyện này không có đơn giản như vậy, liền tự mình chạy đến một chuyến.
Mẹ Tống liếc mắt liền nhìn thấy con trai mình, vì vậy liền lôi kéo cánh tay Tô Man Ngưng bên cạnh, ý bảo cô nhìn sang phương hướng Tống Trí Kha.
Tống Trí Kha vốn định trốn tránh, nhưng khi nhìn thấy hai người đã phát hiện anh, liền đành phải đi về phía bọn họ.
“Mẹ, Man Ngưng.”
Tống Trí Kha bước đến gần hai người, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, thấy trong tay Tô Man Ngưng mang theo túi giấy, liền chủ động đưa tay nhận.
Hành động ga lăng như vậy, ít nhiều vẫn khiến Tô Man Ngưng có chút động tâm, trên mặt cô mắc cỡ cúi đầu xuống, khóe môi dâng lên chút nụ cười yếu ớt.
Mẹ Tống trông thấy hai người chung đụng hòa hợp như vậy, cực kỳ vui vẻ, nói: “Đáng lẽ người trẻ tuổi các con nên ra ngoài đi dạo nhiều một chút, như vậy tình cảm mới có thể càng ngày càng sâu.”