Editor: May
Tiếng bước chân dần dần đi xa, cho đến khi biến mất không thấy.
Cuối cùng Thẩm Chanh thu hồi tầm mắt, ngón tay mảnh khảnh dùng sức nắm chặt cửa lao.
Cô đứng dựa vào cửa một hồi, mới đi đến bên tường thăm dò nhìn dấu hiệu Mị Cửu Môn một chút.
Cúi người, vươn tay ra đụng vào.
Két!
Vị trí dấu hiệu động một chút, còn phát ra một âm thanh như cơ quan bị khởi động.
Thẩm Chanh nhanh chóng thu tay về, cẩn thận xem xét dấu hiệu.
Lúc này mới phát hiện, ở chung quanh dấu hiệu có một vết nứt không tính rõ ràng, nếu như không nhìn kỹ sẽ hoàn toàn không nhìn ra.
Lần nữa lấy tay đi đụng vào, ngón trỏ và ngón áp út nhẹ nhàng dùng sức, dấu hiệu này lại phát ra âm thanh rắc rắc lần nữa.
Loại âm thanh này vang lên trong hoàn cảnh trống trải tăm tối, có vẻ cực kỳ đột ngột.
Thẩm Chanh cắn môi dưới, hơi đắn đo một lát, đè dấu hiệu xuống, xoay tròn.
Két! Rầm ....
Vốn là một vách tường tốt đẹp, vào lúc này đột nhiên hạ xuống.
Thẩm Chanh nhướng mày, lui về phía sau vài bước dán thân thể lên trên vách tường khác, cảnh giác nhìn về phía trước.
Trong hoàn cảnh tăm tối thoáng bừng sáng lên, vách tường bị ngăn cách bên kia, lớn kinh người!
Hoàn cảnh như vậy, quỷ dị khó diễn tả bằng lời.
Một ghế gỗ lim cổ kính đặt ở chính giữa, đưa lưng về phía Thẩm Chanh, hai bên chỉ dùng khóa sắt gia tăng kéo ra tới ngoài đường.
Phía trên, dùng sợi giây màu đen treo vô số bình thủy tinh, bên trong mỗi bình thủy tinh đều đặt một tờ giấy.
Tờ giấy bị cuốn lên, không được thấy phía trên có chữ hay không.
Mà phía dưới, lại là một vách đá vạn trượng nhìn không thấy đáy!
Thẩm Chanh trấn định tự nhiên nhìn mọi thứ đang diễn ra, hai tay nhẹ nắm thành quyền.
Mị Cửu Môn, một tổ chức không có người nào có thể phá hủy....
Sát thủ, gián điệp, đặc công sao?
Khóe môi vạch ra nụ cười, tay nắm thành quyền không khỏi từ từ buông ra.
Loại cảm giác như lâm vào địa ngục này, chưa từng có, nhưng bây giờ cô có thể làm, chỉ có tỉnh táo.
Bởi vì ngoại trừ tỉnh táo, không còn cách nào khác.
Ngay tại lúc này, ghế gỗ lim vốn đưa lưng về phía cô bắt đầu từ từ chuyển động ....
Khi cái ghế xoay qua, Thẩm Chanh mới chú ý tới, ở phía trên đang ngồi một người đàn ông.
Dáng người nọ cao to, mặc một thân đồ đen, nhưng lại không được thấy hình dạng của hắn ta.
Bởi vì ở trên mặt của hắn, đeo một mặt nạ màu đen.
Hắn ta giống như là Tu La trong địa ngục, trên dưới quanh thân giống như là đang tản ra sát khí làm cho người ta khiếp đảm.
Thẩm Chanh cứ nhìn anh như thế, yên tĩnh đến giống như chưa từng tồn tại.
Khuôn mặt dưới mặt nạ dường như đã có biến hóa, đôi mắt mênh mông không thấy đáy kia lại nhuộm lên vẻ tươi cười.
“Cô là người đầu tiên.”
Hắn ta đột nhiên mở miệng, nhưng lại nói một câu rất kỳ quái,
Giọng nói sâu lắng, để lộ ra tuổi của hắn ta không lớn, hẳn là ở khoảng 27 28 tuổi.
Người đầu tiên?
Nhìn khuôn mặt đeo mặt nạ kia, Thẩm Chanh cười như không cười: “Người đầu tiên gì chứ?”
Nét mặt của cô vẫn tỉnh táo, giọng nói càng thêm bình tĩnh không phập phồng chút nào.
Người đàn ông mặt nạ cười trầm thấp: “Người đầu tiên bước vào Mị Cửu Môn tôi mà vẫn còn trấn định như thế.”
Nói xong lại ngừng một chút, sửa lời mình vừa mới nói: “Người phụ nữ trấn định như thế.”
Lời của hắn ta, khiến Thẩm Chanh không nhịn được cười khẽ một tiếng: “Nếu không thì sao? Khóc nháo cầu anh bỏ qua cho tôi? Hoặc có lẽ tìm cái chết uy hiếp một người sẽ hoàn toàn không bị uy hiếp?”
Ánh mắt của người đàn ông mặt nạ dần dần sâu thẳm, dường như là đang mỉm cười: “Vẫn chưa nói với cô, thật ra cô rất có tiềm chất làm một sát thủ, hoặc là nhân vật càng lợi hại hơn sát thủ. Lạnh nhạt, bạc tình, lạnh lùng, đúng thật là một mầm non tốt.”