Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 725: Chương 725: Cô Vừa Ôm, Bọn Nhỏ Liền Ngừng Khóc




Gửi tin nhắn trò chuyện với Diệp Tử một hồi, Thẩm Chanh liền đi đến phòng trẻ cách vách.

Thời gian này, là lúc Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước hoạt động.

Lúc Thẩm Chanh đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hai tiểu bảo bối đang nằm sấp trên mặt thảm lông tơ sạch sẽ, người giúp việc ở bên cạnh hướng dẫn, để bọn nhỏ tận lực chống đỡ cổ của mình.

Có thể là không thích nằm như vậy, hai tên nhóc lật mình không được, vì vậy liền y y nha nha làm ồn không ngừng.

”Tước thiếu gia, người xem đây là cái gì, núm vú cao su nhỏ, mau tới cầm ....”

Người giúp việc nửa quỳ ở phía trước Tiểu Ngạo Tước, lúc nói chuyện với bé, dùng núm vú cao su để động viên hấp dẫn tầm mắt của bé.

Bởi vì cách nhau rất gần, cho nên chỉ cần tên nhóc kia khẽ vươn tay là có thể nắm núm vú cao su trên tay cô, chỉ là hiện tại năng lực khống chế đứa bé ở giai đoạn này quá kém, muốn bắt món đồ, nhưng không phân biệt rõ được phương hướng.

”Đến, Tước thiếu gia, núm vú cao su ....”

Người giúp việc chuyển núm vú cao su qua trước bàn tay nhỏ bé của thằng bé, còn cố ý dùng vòng tròn mặt sau núm vú cao su đụng bé một chút, sau đó nhẹ giọng dụ dỗ: “Lại duỗi tay một chút liền cho ngài, Tước thiếu gia ngoan ....”

Vừa dứt lời, Tiểu Ngạo Tước liền vung động bàn tay nhỏ một chút, thoáng bắt được núm vú cao su trên tay người giúp việc.

Nhìn thấy bé cầm chắc, người giúp việc lập tức buông tay.

Tay vừa buông ra, Tiểu Ngạo Tước liền bắt đầu nhét núm vú cao su vào trong miệng, bởi vì vị trí sai lệch, thằng bé ngậm nhiều lần đều không ngậm được, quýnh lên, liền oa oa khóc lớn.

”Oa ....”

”Oa oa!”

Vừa khóc, còn vừa vung bàn tay nhỏ bé, tê tâm liệt phế, đừng nói tới có bao nhiêu đau lòng.

”Oa .... Y ....”

Khóc khóc, lại muốn đi ngậm núm vú cao su, nhưng núm vú cao su trên tay lại rớt xuống trên nệm lông tơ, vì vậy khóc đến lợi hại hơn : “Oa .... Oa ....”

Tiểu Ngạo Tước bởi vì một núm vú cao su khóc không ngừng, Tiểu Thiên Tước bên cạnh cũng không nhàn rỗi.

Người giúp việc cầm một lục lạc lay động thu hút bé, nhưng là bé giống như không thế nào cảm thấy hứng thú, vừa chuyển lục lạc đến trước mặt bé, bé liền dùng bàn tay nhỏ bé thịt đô đô đẩy lục lạc ra.

Người giúp việc lại đưa cho bé, bé vẫn làm ra phản ứng giống nhau....

Liên tục như vậy mấy lần, Tiểu Thiên Tước trực tiếp nghiêng mặt đi, một đôi mắt bồ câu chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Tiểu Ngạo Tước bên cạnh, ánh mắt vô tội như là đang nói: Em làm ồn đến anh rồi.

Sau đó....

”Oa ....”

Tiểu Thiên Tước cũng khóc lên, tiếng khóc của bé so với Tiểu Ngạo Tước, không phân cao thấp.

Thẩm Chanh đi qua, mỗi tay ôm eo một tên nhóc, xác định tình huống sẽ không đả thương đến bọn họ, đồng thời bé bọn nhóc lên.

”Oa ....”

”Oa ....”

Vốn hai tên nhóc đang khóc đến đau lòng, sau khi được Thẩm Chanh ôm lên, lập tức ngừng tiếng khóc, không khóc nữa.

Sau khi thả bọn nhỏ đến trên giường, Thẩm Chanh vươn tay chia ra bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cả hai.

”Tiểu ác ma.”

Cô nhẹ nhàng cười, trong mắt tràn ngầy cưng chiều.

Người giúp việc đi tới từ bên cạnh, cười nói: “Thiếu phu nhân, bây giờ hai vị tiểu thiếu gia có thể biết cô rồi. Cô xem, cô vừa ôm, bọn nhỏ liền không khóc nữa.”

Thật ra người giúp việc nói không giả, Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước càng nhạy cảm hơn trẻ con cùng tuổi khác, mặc kệ là đối với người hay là đối với sự vật, trình độ nhạy cảm của bọn chúng đều cao hơn rất nhiều.

Có đôi khi lúc nửa đêm bọn nhỏ ngủ không an ổn, Thẩm Chanh hoặc là Thi Vực chỉ cần nằm bên cạnh bọn nhỏ, hai đứa sẽ yên tĩnh lại, sau đó ngủ thật say.

“....”

”Khanh khách ....”

Nhìn Thẩm Chanh, hai tên nhóc kia lại cười ra tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.