Editor: May
Nhìn thấy Thi Khả Nhi, Thi Mị nhăn mày lại.
”Sao em lại tới đây?” Giọng điệu rõ ràng có chút không vui.
”Chị dâu.” Thi Khả Nhi đầu tiên là chào hỏi Thẩm Chanh bên cạnh, mới cười trả lời anh: “Đi ngang qua, không được sao?”
Liếc xéo cô, Thi Mị nheo con ngươi nguy hiểm lại, “Một cô gái buổi tối mò mẫm ở bên ngoài làm gì? Còn ăn mặc tùy tiện như vậy.”
Thi Khả Nhi cúi đầu đánh giá cách ăn mặc của mình.
Cô vậy mà tùy tiện?
Ngẩng đầu nhìn Thi Mị, cô cười cười không sao cả: “Hiện tại là thời
đại nào rồi, chẳng lẽ còn muốn giống như cổ nhân cổng lớn không ra cổng
nhỏ không đi, không lộ cổ lộ đùi ở trước mặt người khác ư? Anh, anh tụt
hậu rồi.”
Thi Mị: “....”
Anh nói một câu, cô luôn có trăm ngàn câu để phản bác.
Thi Khả Nhi lại không có ý muốn bỏ qua, nói tiếp: “Hơn nữa, em mặc
như vậy đã đủ bảo thủ rồi. Không giống những phụ nữ khác, mặc lộ vai,
mặc hở rốn, mặc lộ mông, kiểu ba điểm.... Đúng không.”
Cô nói xong, còn cười hỏi Thẩm Chanh bên cạnh một câu: “Chị dâu, chị nói có đúng không?”
Thẩm Chanh chỉ cười không nói, hai anh em này đối đầu không ai nhường ai, thật ra cô có thể đổi một góc độ để nhìn.
Thi Mị, nên biết Thi Khả Nhi là con nuôi a.
Giữa đàn ông và phụ nữ chẳng qua chỉ cách một lớp màn sa, có nhiều thứ, nói không chừng có thể đánh phá.
Bởi vì Thi Khả Nhi tới kịp thời, cho nên đương nhiên sẽ gia nhập hàng ngũ xem mưa sao băng.
Tuy rằng Thi Mị có chút không thoải mái, nhưng vẫn không có đuổi người.
Trên đường lái xe đi Tây Sơn, anh vẫn luôn lặng im không nói, nhìn thẳng về phía trước, lái xe hết sức chuyên chú.
Đi xe nửa tiếng, xe dừng ở một bãi cỏ rộng trên Tây Sơn, bãi cỏ này
rất rộng, mênh mông bát ngát, ở phía trước 1000m là một vách núi, nhưng
chung quanh đã làm biện pháp phòng hộ, không có tai hoạ ngầm.
Đứng ở trên thảm cỏ, có thể nhìn thấy được cảnh đêm cả thành Đô, mặc
kệ là cao ốc cao tầng, hay là ánh đèn nhấp nháy, đều thu hết vào mắt.
Giương mắt nhìn lên, khắp bầu trời đêm giống như gần trong gang tấc,
sao trên trời, vầng trăng sáng, dường như có thể đụng tay đến.
Bước xuống từ trên xe, Thi Khả Nhi chào hỏi với Thi Mị và Thẩm Chanh, sau đó tự mình đi phía trước chụp cảnh đêm.
”Như thế nào?”
Thi Mị đi ở bên cạnh Thẩm Chanh, một tay cắm ở túi quần trong, môi
mỉm cười, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống trên gương mặt tuấn mỹ của
anh, nổi bật hình dáng rõ ràng.
Quan sát hoàn cảnh chung quanh một chút, Thẩm Chanh hơi nhếch môi lên, “Cũng không tồi.”
Cô tìm một chỗ ngồi xuống, Thi Mị lại đứng ở bên cạnh cô, anh lấy một điếu thuốc ra muốn hút, nhưng suy nghĩ một lúc, lại bỏ điếu thuốc về
trong hộp thuốc lá.
Chú ý tới hành động của anh, Thẩm Chanh hỏi anh: “Sao không hút?”
Thi Mị cười khẽ: “Phá hỏng hào hứng.”
Nói xong, anh giơ tay liếc mắt nhìn đồng hồ, giương môi: “Còn một phút.”
Anh ám chỉ là hút thuốc, sẽ phá hư đêm tốt đẹp này.
Thẩm Chanh cười cười, không nói gì.
Thấy Thi Khả Nhi đang chụp ảnh cách đó không xa, liền gọi cô ấy một tiếng, nhắc nhở cô mưa sao băng sắp tới rồi.
Trong nháy mắt vừa dứt lời, từng vì sao nhanh chóng phá vỡ bầu trời,
lấp lánh trong giây lát, lướt ra tia sáng vô cùng kỳ lạ, chiếu sáng cả
bầu trời đêm.
Thẩm Chanh gần như theo bản năng tạo hai tay thành chữ thập, nhắm mắt lại.
Đợi khi cô mở mắt ra, sao băng đã thoáng qua rất nhanh, biến mất ở trong màn đêm, để lại cho bầu trời một dấu vết hoàn mỹ.
Dấu vết từ từ phai nhạt, biến mất, bầu trời đã khôi phục lại sự yên tĩnh.