Sáng ngày hôm sau, khi Thẩm Chanh tỉnh lại, đã không thấy bóng dáng Thi Vực nữa.
Hôm qua lúc trời tối, anh vẫn luôn ôm chặt lấy cô, nói ở bên tai bảo cô không nên suy nghĩ nhiều, anh sẽ cứu người ra.
Tuy rằng không rõ là nguyên nhân gì khiến Mạc Khuynh Tâm vẫn luôn
không dám thương tổn cô, nhưng đây cũng không có nghĩa Mạc Khuynh Tâm
cũng không dám làm cái gì với em trai cô.
Sớm cứu em cô ra một ngày, cô cũng sớm yên tâm một chút.
Cô biết năng lực của Thi Vực, dường như cho tới bây giờ, chuyện mà anh đã đáp ứng, anh đều sẽ làm được.
Cho nên một giấc ngủ này, ngủ được đặc biệt sâu.
Nhìn phía ngoài cửa sổ, trời đã sáng choang.
Thẩm Chanh chống đỡ ngồi dậy từ trên giường, sờ một nửa giường khác
bên cạnh mình, đã tan hết độ ấm, anh hẳn đã đi ra ngoài từ rất sớm.
Rời giường, sửa soạn mình thỏa đáng, lúc xuống lầu, không biết tại sao, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút bất an.
Cô gọi cho Thi Vực một cú điện thoại, vốn định dò hỏi tình huống hiện tại của anh, nhưng đầu bên kia điện thoại lại truyền đến giọng nữ hệ
thống lạnh như băng, nhắc nhở đối phương đã tắt máy.
Tay cầm điện thoại di động chậm rãi buộc chặt.
Anh rất ít khi tắt máy, ít nhất vào lúc cô muốn tìm anh, lúc nào cũng có thể tìm được.
Mỗi lần chỉ cần cô điện thoại hoặc là nhắn tin, anh đều sẽ hồi đáp nhanh chóng.
Đã xảy ra chuyện gì, lại khiến anh tắt máy rồi...
Thẩm Chanh nghĩ ngợi, sau đó để điện thoại đến bên cạnh bàn, để anh vừa hồi đáp thì cô có thể lập tức nhận được.
Càng nghĩ, cô liền càng cảm thấy lo lắng.
Trong lòng lo nghĩ, nhưng cô vẫn hiểu được, dù lo lắng hơn nữa, không có khẩu vị hơn nữa, cô cũng không thể không ăn cái gì.
Vì vậy ngồi bên cạnh bàn ứng phó qua loa hai ngụm, tuy rằng trên bàn
bày đều là thức ăn món điểm tâm ngọt và hoa quả thích hợp với người đang mang thai, nhưng bữa cơm này, cô ăn nhạt như nước ốc.
Để đũa xuống, lau miệng, Thẩm Chanh lập tức căn dặn người làm gọi tài xế tới.
Cô biết tình huống lần này nghiêm trọng, cho nên đoán được Tần Cận sẽ không khoanh tay ngồi nhìn, nhất định anh ta cũng sẽ phái người cùng
tiến lên.
Cho nên cô định bảo tài xế đưa cô đi nhà họ Tần, ý định hỏi tình huống một chút.
Nhưng đến nhà họ Tần, Tần Cận cũng không ở đó.
Người làm nhìn thấy cô, liền tiến lên nói với cô: “Thi thiếu phu
nhân, buổi sáng thiếu gia của chúng ta liền ra cửa, nói là làm việc,
nhất thời sẽ không về được.”
Thẩm Chanh ừ một tiếng, vẫn luôn trầm lắng suy tư.
Cô cho rằng Tần Cận chỉ phái người đi, không ngờ anh ta lại sẽ đích thân đi theo ....
Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, chỉ sợ những người kia, đúng thật là không dễ dàng đối phó.
Năng lực tổng thống có bao nhiêu, cô hiểu rõ hơn ai hết.
Cho nên hiện tại lo lắng duy nhất của cô, chính là an nguy của bọn họ.
Chỉ là vừa nghĩ .... Cô liền có chút đau đầu.
Không biết đi đâu tìm người, cũng không thể chuyển loạn như ruồi bọ
không đầu, cô chỉ đành lên xe phân phó tài xế lái về dinh thự.
Tài xế không có lập tức xuất phát, mà là xem xét kính chiếu hậu lần
nữa, giống như xác nhận gì, do dự nói: “Thiếu phu nhân, vừa rồi vẫn luôn có chiếc xe đi theo chúng ta, tôi lo lắng bọn họ gây bất lợi cho thiếu
phu nhân .... Tôi thấy, không bằng thiếu phu nhân ở nhà họ Tần nghỉ ngơi một chút trước đi, chờ thiếu gia dẫn người tới đón?”
Tài xế nói không sai, lần này Thẩm Chanh ra ngoài, chỉ dẫn theo một mình anh, bên cạnh đến vệ sĩ cũng không có.
Nếu có người muốn gây bất lợi cho cô, chỉ dựa vào hai người bọn họ, sợ rằng hoàn toàn đến đường sống phản kích cũng không có.
Thẩm Chanh thấy hơi mệt nhíu nhíu khóe mắt, ở nhà họ Tần chắc chắn sẽ không biết tin tức đầu tiên, cho nên cô phải đi về đợi.
Cô hơi nhíu mày, mở miệng nói: “Không cần, đi thôi.”
Tài xế bất lực, lại không thể không nghe theo căn dặn, nổ máy xe lái ra ngoài.