“Cháu xem cháu đi, tuổi còn trẻ lại là một nhà thiết kế cao nhất Nam
Ngạn, có bao nhiêu tác phẩm nổi tiếng xuất ra từ tay của cháu? Chính là
một ngôi sao sáng chói, không ai sánh kịp. Nam Ngạn phát triển càng lúc
càng lớn, địa vị cháu ở Nam Ngạn cũng sẽ càng ngày càng cao. Dì nhớ cháu hẳn còn không biết, nửa tháng trước, Tiểu Vực bỏ ra mười ba triệu thu
mua Nam Ngạn. Nói cách khác, hiện tại thằng bé đã tiếp quản lãnh đạo Nam Ngạn, đã trở thành ông chủ lớn phía sau màn.”
Nghe lời của Diệp Cẩn, lông mày Cố Liên Thành càng nhíu chặt hơn, “Dì nhỏ, dì nói thật sao?”
Diệp Cẩn gật gật đầu: “Chuyện này là Diệu Quang chính miệng nói cho dì biết, nhất định không phải giả. Hơn nữa lúc ấy Diệu Quang còn cùng cạnh tranh lãnh đạo Nam Ngạn với Thi Vực, nhưng sau đó bởi vì có chút nguyên nhân, Diệu Quang không thể thành công nắm bắt công ty này.”
Cố Liên
Thành khẽ rũ mắt xuống, suy tư nửa phút, mới chậm rãi mở miệng: “Nói
cách khác, về sau cháu sẽ thường hay nhìn thấy anh ấy trong công ty.”
”Đúng vậy. Thằng bé vừa tiếp nhận Nam Ngạn, rất nhiều chuyện đều cần nó đích
thân đi trấn giữ. Mặc dù bên Đế Cảnh là phần chính, nhưng nó đã nuôi
dưỡng không ít tâm phúc và người tài ba, dù không có nó tự mình tọa
trấn, công ty cũng có thể hoạt động theo lẽ thường.”
Vì xếp Cố
Liên Thành vào bên cạnh Thi Vực, Diệp Cẩn uổng phí thời gian một buổi
tối dặn dò nhiều chuyện.
Theo Thi Diệu Quang lâu như vậy, cô ta ít nhiều gì cũng sẽ phải lây nhiễm được một chút.
Trên chính trị, làm ăn kinh doanh, cô ta chỉ cần hao chút tâm tư thì vẫn có thể suy nghĩ thông suốt.
”Liên Thành, cháu nghe dì nhỏ một câu, đàn ông tốt nhất định phải nắm chặt,
nếu không tương lai hiểu ra thì cháu sẽ hối hận. Cháu xem dì chính là
một ví dụ điển hình nhất, ban đầu làm thư ký đã làm ba năm, thích Diệu
Quang cũng thích ba năm. Trong ba năm dì chưa từng có một chút vượt qua, chỉ lặng lẽ canh giữ ở bên cạnh ông ấy. Sau đó hai người vợ chồng bọn
họ chia tay, dì liền đi vào trong lòng của ông ấy.”
Cố Liên Thành không nói thêm lời nào.
Diệp Cẩn thấy thế, cúi đầu bỏ thêm một khối đường, một khối đá vào trong
tách trên bàn, mới đẩy cái tách tới trước mặt Cố Liên Thành: “Cháu thích gì, người dì nhỏ ta đây rõ ràng nhất.”
Không biết qua bao lâu, Cố Liên Thành mới bưng cà phê lên uống một ngụm.
”Vậy thì cứ thử xem.”
Cuối cùng, cô ta vẫn gật đầu.
Lãnh đạo Nam Ngạn, tòa cao ốc thương mại nào đó nằm ở phía nam thành Đô.
Tòa cao ốc cũng có mười hai tầng, không giống với tòa nhà khác, tầng trệt
của nó chọn dùng thiết kế chính là hình thoi, độc đáo khác biệt.
Đây là một công ty thiết kế châu báu, trước kia vẫn luôn bình thản không có gì lạ, không bị người chú ý, thậm chí có thể nói là một công ty bình
thường nhất trong giới.
Sau đó bỏ số tiền lớn thuê Cố Liên Thành
gia nhập, lấy danh tiếng xinh đẹp bậc nhất thành Đô đến công ty làm
tuyên truyền, khiến công ty dần dần nổi tiếng, được người quen thuộc.
Cũng bắt đầu có không ít xí nghiệp lớn trong và ngoài nước hợp tác với Nam
Ngạn, vì vậy quy mô công ty càng lúc càng lớn, buôn bán vẫn không ngừng
mở rộng, ngắn ngủn ba năm liền từ một công ty không được coi trọng trở
thành vòi nước lão đại trong giới thiết kế đá quý.
Sau đó, Cố Liên Thành tự tay thiết kế một nhẫn kim cương duy mỹ hàm chứa tình ý, gọi là ngôi sao sáng chói.
Ý nghĩa là: Dùng tên của anh, đeo ở ngón giữa của em, cả đời làm bạn, một đời sáng chói.
Cái nhẫn này chỉ vừa ra, dẫn tới oanh động cực kỳ lớn, không chỉ là bởi vì ý nghĩa duy mỹ của nó, càng bởi vì thiết kế của nó là độc nhất vô nhị.
Cái nhẫn này, lúc cắt ra mới dừng lại, là một chiếc nhẫn duy nhất có thể dễ dàng đeo lên nhưng không thể tháo xuống.