Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 463: Chương 463: Đông Nam Tây Bắc, Chọn Phương Hướng Nào?




Editor: May

Đứng ở dưới nhà cao tầng, Tần Cận ngẩng đầu nhìn vị trí khói dầy đặc cuồn cuộn, trong mắt toàn là khinh miệt: “Tự gây nghiệt, không thể sống.”

Thi Vực cũng ngẩng đầu nhìn một cái, lại không nói được lời nào, thu hồi tầm mắt, trực tiếp ngồi vào trong xe.

Sau đó Tần Cận mở cửa xe ghế trước ra, sau khi lên xe hỏi anh một câu: “Có nắm chắc hay không?”

Thi Vực khởi động xe, sau khi lái xe ra ngoài mới lên tiếng: “Đánh một phen.”

”Đánh một phen?” Tần Cận nhíu mày, nét mặt ngưng trọng: “Không có hoàn toàn chắc chắn mà anh cũng dám làm như thế? Có biết một khi thua là hậu quả gì không!”

”Chẳng qua chỉ là chết mà thôi.”

Một chữ chết nói ra từ trong miệng anh, không đè nén, không nặng nề, ngược lại là gió thoảng mây trôi.

”Anh chết, chị dâu phải làm sao đây?”

Vấn đề này, như là chọt trúng chỗ đau trong lòng Thi Vực.

Anh nhắm mắt một chút, tay vịn trên tay lái chợt kéo căng.

Xe đột nhiên rời khỏi quỹ đạo, nhưng anh rất nhanh lại điều chỉnh xong tâm tình của mình, mở mắt ra, rất nhanh chuyển động tay lái, ổn định phương hướng xe chạy.

Không biết qua bao lâu, anh khó khăn động môi một chút: “Tôi chết, cô ấy sẽ thống khổ, cô ấy chết, tôi sẽ sống không bằng chết.”

Anh dừng một chút, đột nhiên cười khẽ: “Thống khổ không khó chịu như sống không bằng chết, người phụ nữ của tôi, chịu đựng được.”

Tần Cận đốt một điếu thuốc hút, hút một nửa, rốt cuộc anh ta cũng lên tiếng: “Tính một phần cho tôi.”

Tốc độ xe đột nhiên chậm lại, sau đó dừng lại.

Thi Vực quay đầu nhìn anh ta, lạnh lùng mở miệng: “Xuống xe.”

Tần Cận lặng im bất động liếc nhìn anh, vẫn ở đó dây dưa với anh, không có ý định muốn xuống xe.

Nhìn thấy ánh mắt Thi Vực dần dần lạnh xuống, anh ta cười: “Tiểu Diệp Tử của tôi nói, nếu tôi không thể giúp anh cứu chị dâu ra, sẽ chia tay với tôi.”

Thi Vực: “....”

”Chia tay mà thôi, vốn uy hiếp không được tôi, nhưng cô ấy lại nói, sau khi chia tay với tôi, cô ấy muốn tùy tiện tìm một người đàn ông chơi hôn nhẹ. Dù là lão hói đầu đầu hay là nhà giàu bụng phệ mới nổi.”

Thi Vực: “....”

”Ông đây lớn như vậy, vẫn thật không biết bị người uy hiếp là cảm giác gì! Tôi* mẹ kiếp lần này xem như cảm nhận khắc sâu được rồi! Nếu cô ấy thật sự hôn môi với người đàn ông khác, ông đây nhất định sẽ nổi giận!”

Cuối cùng Thi Vực hơi lộ vẻ xúc động, anh nhíu nhíu mày thấp giọng nói một câu: “Phụ nữ thật phiền phức.”

Sau đó dùng một cước đạp xuống chân ga, lái xe chạy như bay ra ngoài.

Mị Cửu Môn.

Xưa nay luôn là ở trong tin đồn, về cơ bản không có người có thể tra được vị trí thật sự.

Thi Vực và Tần Cận dùng các loại thủ đoạn, vô số cách, cũng không tra được một chút manh mối nào.

Nghe được thủ hạ báo cáo, Thi Vực vẫn luôn trầm lắng suy tư.

Anh dường như đang làm đấu tranh với mình, không biết qua bao lâu, cuối cùng hạ quyết tâm!

Cuối cùng, anh bấm số điện thoại của Ôn Uyển: “Đông, Nam, tây, Bắc, một đứa con trai khác của mẹ sẽ chọn phương hướng nào.”

Tần Cận nghe không hiểu ý tứ trong những lời này của anh, nhưng hiện tại cục diện như vậy, không phải do anh ta hỏi nhiều.

Tiếp tục điều tra tin tức có liên quan Mị Cửu Môn, cho dù một chút manh mối cũng không buông tha.

Lúc nhận được điện thoại, Ôn Uyển ngơ ngẩn: “.... Có tin tức anh trai của con?”

Tay cầm điện thoại di động đang run rẩy rất nhỏ, giọng nói cũng có chút không ổn.

Thi Vực ừ một tiếng, “Hiện anh ấy đang chơi một trò chơi với con, con muốn tìm được anh ấy trong thời gian ngắn nhất, cho nên cần một nhắc nhở.”

Nghe được những lời này của anh, Ôn Uyển cũng không kịp suy nghĩ liền bật thốt lên một chữ: “Nam!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.