Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 412: Chương 412: Đừng Nói Gì Cả, Ngủ Một Lát.




Thấy anh đứng cạnh cửa sổ, Thẩm Chanh đi tới, ôm eo của anh từ phía sau.

Trong nháy mắt vẻ mặt Thi Vực nhu hòa xuống, nắm tay Thẩm Chanh đặt ở giữa eo mình: “Không buồn ngủ?”

Thẩm Chanh cọ sát ở sau lưng của anh: “Sao, tâm tình không tốt?”

Thi Vực đưa tay đẩy cửa sổ ra, để mùi thuốc lá tan nhanh hơn một chút.

”Về phòng ngủ đi.”

Biết anh là không muốn để cô ngửi thấy được mùi thuốc lá, Thẩm Chanh mặc cho anh kéo trở về phòng ngủ.

Sau khi trở lại phòng, Thi Vực tắm rửa một lát rồi đi ra, ngồi ở bên cạnh Thẩm Chanh.

”Ngày mai anh muốn về thành Đô, em đi cùng anh.”

Thẩm Chanh nghiêng gối đầu ở trên đùi anh, tìm một tư thế thoải mái, đáp: “Ừ.”

Anh làm chuyện gì luôn có lý do của mình, anh cần cô, cô sẽ theo anh, không hỏi nguyên nhân.

”Mang đồ em thích theo.” Thi Vực nói xong do dự một lát, lại bổ sung, “Không mang theo cũng được, tới bên kia sẽ mua cho em.”

Chỉ nghe anh nói một câu, Thẩm Chanh liền biết phải đi thời gian không ngắn.

Có lẽ, sẽ ở lâu dài.

Vì vậy đứng dậy, sửa sang lấy ra vài món đồ ngủ sợi tơ, cùng với mấy cái kẹp cravat của Thi Vực ra ngoài.

Những thứ khác có thể dễ dàng mua được, những thứ này có thể sẽ không có được. Đồ ngủ là thứ cô mặc đã quen, mà kẹp cravat của Thi Vực, là cô thu thập được vào thời gian ngắn trước đó.

Lúc cô làm những điều này, Thi Vực không có ngăn cản, cứ thế ngồi ở bên cạnh nhìn cô.

Ngày hôm sau, Thẩm Chanh tỉnh dậy hơi sớm một chút.

Lúc cô tỉnh lai, Thi Vực đã mặc chỉnh tề, đang đứng trước kính toàn thân chỉnh sửa lại cổ áo.

”Tỉnh rồi?”

”Ừ.” Thẩm Chanh đánh ngáp nho nhỏ.

”Ngủ tiếp một lát đi?”

Thẩm Chanh lắc lắc đầu, vén chăn lên xuống giường, chỉnh sửa quần áo cho Thi Vực.

Thi Vực cúi đầu, nhìn Thẩm Chanh nghiêm túc dùng ngón tay vuốt lên mỗi một nếp gấp trên quần áo.

Cô cúi thấp mặt, tóc đen như tơ lụa trượt xuống, vẻ đẹp lộn xộn.

Trên người cô mặc áo ngủ rộng thùng thình, không cẩn thận thoáng nhìn sang, cảnh tượng bên trong đều nhìn thấy rõ ràng.

Trong ánh mắt Thi Vực lộ ra nhiệt độ không biết tên nào đó, rất nhanh lại biến mất, chỉ là thay cô vén tóc rơi tán loạn xuống đến sau lỗ tai lần nữa.

Chờ lúc Thẩm Chanh rửa mặt đi ra từ phòng vệ sinh, xuống lầu, máy bay tư nhân đã đáp trên sân cỏ của dinh thự, âm thanh motor phát ra ong ong.

Thi Vực ngồi ở bên cạnh xem báo hôm nay, nhìn thấy cô xuống, anh để tờ báo xuống đứng dậy.

Lúc lôi kéo cô đi ăn bữa sáng, gọi mấy cuộc điện thoại dặn dò một vài chuyện.

Sau khi ăn sáng xong, hai người mới cùng ngồi lên máy bay tư nhân.

Trên máy bay, Thẩm Chanh hỏi mấy vấn đề.

”Lần này đi thành Đô, khi nào thì trở lại?”

”Hay là ở lâu bên kia luôn?”

“....”

Thi Vực nhíu nhíu mi, duỗi cánh tay ra liền ghì cô vào trong ngực, để cô dựa vào ở trên ngực mình: “Đừng nói gì cả, ngủ.”

”Ngủ không được.”

”Vậy cũng phải ngủ.”

“....”

Thẩm Chanh vẫn là nhắm mắt lại, có thể là do thức dậy quá sớm, cô bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.

Mây lướt qua ngoài cửa sổ, rất nhanh liền đến thành Đô.

Cảm giác hơi mất trọng lượng khi máy bay hạ xuống đánh thức Thẩm Chanh, cô mở mắt: “Đến rồi?”

Thi Vực ôm cô, ừ một tiếng.

Máy bay đáp xuống một khu vực trống trải, Thẩm Chanh đã nhìn thấy trên đường xe chạy tư nhân từ xa, đã đổ một chiếc xe con.

Sau khi xuống máy bay, Thi Vực dẫn tay của cô đi đến xe bên kia.

Còn chưa đi đến trước xe, cửa xe liền mở ra, từ trên xe bước xuống một người phụ nữ trung niên.

Thẩm Chanh đứng ở bên cạnh Thi Vực, quan sát người phụ nữ kỹ lưỡng .

Quần áo vừa người biểu hiện ra dáng người gợi cảm của bà ta, ngũ quan tinh tế giống như đao khắc, phong cách thanh lịch.

Đúng thật là một mỹ nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.