“Anh quá bá đạo rồi, ngày như hôm nay mà anh lại có thể không cho
phép chị dâu em uống rượu? Chẳng lẽ anh không biết có thể ngửi được mùi
rượu nhưng lại không thể uống là một loại dày vò ư?”
Thi Khả Nhi nói một hơi xong, lại nghe thấy Thi Vực sâu kín nói một câu: “Cho nên?”
”Cho nên anh không nên cố chấp như thế, phụ nữ phải có sở thích của
mình mới có thể càng sống càng xinh đẹp, chị dâu muốn làm gì anh liền để cho chị ấy làm đi, uống một chút rượu mà thôi, cũng sẽ không thật sự
tổn thương thân thể.”
”Sau đó?” Thi Vực từ chối cho ý kiến nhìn cô ta, làm ra một bộ dáng lười nhác.
”Sau đó anh nói ngươi tối nay anh là muốn ngủ giường hay là ngủ sofa, nếu muốn ngủ giường, thì đừng can thiệp chị dâu của em. Nếu muốn ngủ
sofa, vậy anh cứ tiếp tục khống chế chị dâu em đi, dù sao em đây, sẽ ở
bên cạnh cười ha ha...”
Lợi hại.
Nghe Thi Khả Nhi nói xong, Thẩm Chanh chỉ nghĩ ra từ này để hình dung.
Một người tích chữ như vàng va chạm với một người xuất khẩu thành thơ, quả thực là đặc sắc!
Hơn nữa có thể nghĩ đến chuyện ngủ giường và ngủ sofa như vậy, chắc hẳn thật không phải là một kiểu người đơn giản.
”Chị dâu chị nói gì đi?”
Thi Khả Nhi chuyển dời tầm mắt đến trên người Thẩm Chanh, lúc hỏi cô lời này, còn cố ý chuyển ánh mắt cho cô.
Thẩm Chanh hiểu ý, lại lạnh nhạt nói một câu: “Dù thế nào đi nữa anh
ấy ngủ sofa cũng đã ngủ quen rồi, ngủ thêm mấy đêm cũng không sao.”
Thi Vực: “....”
Hai phụ nữ một sân khấu, còn hát đến thật sự tốt như vậy.
”À, như vậy sao ....”
Thi Khả Nhi ý vị thâm trường nhìn sang, thấy nét mặt của anh vẫn
không có thay đổi gì, ý tứ không muốn thỏa hiệp, vì vậy lại bồi thêm một câu: “Chị dâu, lúc anh của em ngủ sofa, chị nhớ khóa chặt cửa và cửa
sổ, nếu không ngủ đến nửa đêm anh ấy sẽ phá cửa hoặc là leo cửa sổ vào
phòng gì đó, chị dâu chị sẽ thua lỗ lớn.”
”Thi Khả Nhi.”
Ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng đến trên mặt Thi Khả Nhi, giọng nói sâu lắng, mang theo cảm xúc uy hiếp rõ ràng.
”Hả em ở đây.”
Thi Khả Nhi đầu tiên là đáp lại một tiếng, sau đó lui về bên cạnh
Thẩm Chanh, nghiêng thân qua để cho Thẩm Chanh che chắn nửa bên tầm mắt
của cô, tránh đi tầm mắt sắc bén đó, nói: “Có lời gì anh cứ nói, em nghe đây.”
Không biết nói sao, Thẩm Chanh cảm giác màn này có chút buồn cười.
Bình thường người đàn ông này đều là một bộ dáng cao cao tại thượng,
ai thấy anh cũng sẽ tự giác tránh lui ba mét, về cơ bản nào giờ chưa ai
dám đối nghịch qua với anh.
Thế nhưng Thi Khả Nhi này, từng câu từng chữ đều có thể chọc vào chỗ hiểm của người ta.
Cô liếc mắt nhìn trên mặt Thi Vực một cái, thấy gương mặt của anh
lạnh lẽo, muốn bộc phát, liền đưa tay khẽ đẩy Thi Khả Nhi bên người một
phát.
Thi Khả Nhi cũng là một người hiểu biết, cười nói câu: “Chị dâu, em
đi chào hỏi với những người khác trước, đợi lát nữa đến hẹn chị uống
rượu.”
Cô nhóc cố ý nói hai chữ uống rượu đến rất nặng, giống như là đang gây hấn với Thi Vực.
Thẩm Chanh nhếch nhếch môi, “Ừ, đi đi.”
Lúc này Thi Khả Nhi mới xoay người muốn đi, nhưng vừa đi ra hai bước, chợt nghe đến phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng đến cực điểm:“Em dám đến hẹn cô ấy uống rượu thử xem.”
Uy hiếp, đây là uy hiếp trần trụi!
Nhưng Thi Khả Nhi lại không sợ uy hiếp này, quay đầu lại nhìn Thi
Vực, cười nói: “Cho tới bây giờ em gái của anh là người nói được thì làm được, chờ đi, một lát nữa đến.”
Nói xong, xoay người rời đi.
”Phốc!”
Thi Khả Nhi vừa rời đi, Thẩm Chanh liền nhịn không được bật cười.
Nhưng cô vừa mới cười ra tiếng, đã bị người đàn ông bên cạnh duỗi tay nắm lấy cằm, khuôn mặt tuấn tú nguy hiểm tới gần cô, “Rất buồn cười?”