“Rốt cuộc thư ký Thẩm dùng biện pháp gì? Lại có thể hàng phục boos
chúng ta đến dễ bảo như vậy! Hôm nay cô ấy mới vừa về công ty thôi, lại
có thể khiến boos bớt thời giờ trong lúc cấp bách cùng đi ra ngoài với
cô ấy!”
”Các người đừng nói chuyện với tôi, tôi muốn im lặng, tôi thật sự muốn im lặng.”
”Aizz, người so với người đúng thật là muốn tức chết người mà, các
người có biết không, buổi sáng hôm nay tôi đi phòng làm việc của boos
đưa tài liệu, ngài ấy còn không nói với tôi một chữ, hơn nữa, đến nhìn
cũng chưa từng liếc nhìn tôi! Nói như thế nào, tôi cũng xem là một mỹ nữ có sắc đẹp có thân hình, so với thư ký Thẩm cũng không kém hơn bao
nhiêu mà?”
”Cô có thể vào phòng làm việc boos, đáng lẽ nên thầm vui vẻ chứ? Mẹ
trứng! Bà đây làm việc ở công ty bảy năm, còn chưa từng vào phòng làm
việc của ngài ấy!”
”Nếu như có cơ hội, tôi nhất định phải xin lãnh giáo thư ký Thẩm, để
cô ấy dạy tôi cách chinh phục đàn ông. Thật sự là quá bội phục cô ấy
rồi!”
”Một người phụ nữ đã kết hôn có chồng rồi còn lẳng lơ ghẹo trai ở bên ngoài, léng phéng với ông chủ, cô còn muốn đi lãnh giáo cô ta? Nói ra
không sợ bị người khác chê cười sao?”
”Có bản lĩnh cô cũng đi câu dẫn thử xem! Cô đây là hoàn toàn không ăn được nho thì nói nho còn xanh!”
Nhiều người nhiều miệng, luôn có vài phe phái.
Có người cảm thấy, khi kết hôn cũng có thể treo hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, dù sao đây cũng là một xã hội rất thực tế. Ai có tiền, liền đi
theo người đó.
Cũng có người cảm thấy, khi kết hôn thì phải từ chối tất cả hấp dẫn, mặc kệ đối phương là ai.
Cho nên, đứng trước quan hệ của Thẩm Chanh và Thi Vực, luôn có vài người có ý kiến không hợp nhau như vậy.
Sau khi rời khỏi công ty, Thi Vực lái xe mang theo Thẩm Chanh đi nhà hàng.
Hai người tìm một vị trí chỗ ngồi gần cửa sổ, gọi hai phần bò bít tết, mấy phần điểm tâm ngọt, và một chai rượu đỏ năm 1982.
Lúc chờ cơm, Thẩm Chanh lấy cớ muốn đi toilet.
Thật ra là vụng trộm đi gọi một chai Whisky, để nhân viên phục vụ rót rượu vào bên trong ly nước bưng ra.
Vừa trở lại ngồi xuống trên vị trí, nhân viên phục vụ liền bưng khay
đi tới, đầu tiên là đặt món ăn khác lên bàn, rồi mới đặt một ly nước ở
trước mặt Thẩm Chanh, “Tiểu thư, đây là nước lọc cô muốn.”
Thẩm Chanh gật gật đầu, nhìn như hờ hững dịch vị trí ly nước một chút.
Bởi vì Whisky thuộc về rượu mạnh, hương vị có chút nồng đậm, cho nên
người thường hay uống rượu có thể sẽ ngửi thấy được mùi rượu.
Mà Thi Vực thuộc loại người vô cùng nhạy cảm, cho nên Thẩm Chanh không thể không cẩn thận.
Thi Vực lạnh nhạt liếc cô một cái, vẻ mặt không thay đổi gì.
Anh rót một ly rượu đỏ, bưng ly đế cao nhẹ nhàng lắc lư, động tác ưu nhã đến cực điểm.
Một hồi lâu sau, anh mới đưa ly rượu đến bên môi, khẽ nhấp một ngụm.
Dường như vị rượu đỏ không tốt lắm, anh chỉ uống một ngụm liền để ly rượu xuống, sau đó không có chạm qua nữa.
Anh lại gọi một điếu thuốc, kẹp ở đầu ngón tay, khói đã cháy dở một nửa, mới hút một hơi.
Ngửa đầu, chậm rãi phun ra một vòng khói.
Vòng khói cuốn vào lắp đầy trong không khí, lại chậm rãi tản đi ....
Anh giống như là một vương giả trời sinh, ưu nhã khí phách, trên
người mang theo khí tràng mạnh mẽ giống như có thể làm cho người ta ngạt thở, đơn giản có thể bắt được vô số lòng của phụ nữ.
Người phụ nữ bàn bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn sang bên này thêm vài lần, bộ dáng vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo.
Đến cả Thẩm Chanh, cũng bị bộ dạng hút thuốc của anh đầu độc.
Cô bưng ly nước lên uống một ngụm Whisky nồng độ cao để định thần,
sau đó liếc mắt nhìn điếu thuốc trên tay Thi Vực, nhàn nhạt mở miệng:“Em muốn hút một hơi.”