Đợi sau khi sơn móng tay xong, Diệp Cẩn thay đồ mặc ở nhà trên người, mặc một váy liền áo hoa hồng đỏ, rất hợp với màu móng tay cô ta vừa
sơn.
Nhìn gương đùa nghịch tóc uốn xoăn màu rượu vang một chút, như là rất hài lòng với cách ăn mặc và trang điểm hôm nay, cô ta nâng một nụ cười
yêu mị lên.
Phụ nữ nha, trẻ tuổi chính là tiền vốn, nếu bây giờ cô ta có thể gả
cho một người đàn ông ưu tú ở mọi phương diện, ngày sau lại tìm một
người đàn ông xuất sắc hơn cũng không phải là không thể nào.
Cầm lấy túi xách LV số lượng có hạn vừa mới mua, soi gương thêm một
lát, cảm thấy không có chỗ nào không ổn, cô ta mới mang theo bình giữ ấm đi xuống lầu.
Trước khi ra ngoài, cô ta đi phòng bếp một chuyến, bình thường cô ta
rất ít vào phòng bếp, hoàn toàn là thuộc về loại người tránh được thì
nên tránh, nếu như không phải Thi Diệu Quang yêu cầu, cô ta tuyệt đối sẽ không bước vào phòng bếp nửa bước.
Cho nên nhìn thấy cô ta vào phòng bếp, các người hầu nhất thời cảm thấy khó hiểu một trận.
”Phu nhân đi phòng bếp làm gì?”
”Không biết ....”
”Sẽ không phải là cháo tổ yến không hợp khẩu vị cầm lấy đổ chứ?”
”Các người còn không rõ cô ta ư, nếu ăn vào không hợp khẩu vị gì đó,
không phải bổ sung thêm nguyên liệu không thể ăn rồi cho người khác ư!
Làm sao có thể tự mình cầm lấy đi đổ?”
”Lời nói này cũng không sai, đừng nói là vào phòng bếp, bình thường
cô ta chính là đi ngang qua phòng bếp cũng sẽ che miệng mũi, giống như
cảm thấy rất chán ghét bên trong.”
”Hẳn là không phải chuyện liên quan đến cháo tổ yến, vừa rồi lúc tôi
mang cháo tổ yến cho phu nhân, cô ta hoàn toàn không ăn. Hơn nữa còn bảo tôi mang bình giữ ấm cho cô ta, có lẽ là muốn cầm lấy cháo tổ yến kia
đi tặng người ta.”
”Không phải chứ? Cháo tổ yến đã múc vào trong bát lại không uống, lại có thể cầm lấy đi tặng người?”
”Trời ạ, đây cũng quá khó coi rồi, nói như thế nào cô ta cũng là quý phu nhân, sao có thể làm chuyện thất đức như vậy được?”
Các người hầu núp trong bóng tối, bàn tán xôn xao về chuyện Diệp Cẩn
vào phòng bếp, các cô rất rõ thái độ làm người của Diệp Cẩn, hơi có một
chút sai lầm liền đuổi người làm đi, hoặc là trừ tiền lương, ai cũng
không dám đắc tội cô ta, cho nên đè giọng cực kỳ thấp, chỉ sợ sơ ý một
chút liền truyền đến trong tai cô ta.
Rất nhanh, Diệp Cẩn đi ra từ nhà bếp, không biết làm cái gì ở bên trong, mang trên mặt nụ cười đắc ý.
Trước khi cô ta đi ra phòng khách, mấy người giúp việc đã nhanh chóng tản đi, không có bị cô ta phát hiện.
Tài xế dừng xe ở trên đường xe chạy trước sân, ngay sau đó xuống xe mở cửa cho Diệp Cẩn: “Phu nhân, hôm nay vẫn đi chỗ cũ sao?”
Chỗ cũ trong miệng tài xế, là một phòng đánh bài, Diệp Cẩn không có
công việc, lại không có việc gì, cho nên mỗi ngày hẹn mấy phu nhân có
tiền đi chơi mạt chược.
Bình thường mấy người phụ nhân tập trung một chỗ, đơn giản là nói
chuyện bát quái, ví dụ như: Hôm nay con gái nhà ai xuất giá, ngày hôm
qua con trai nhà ai cưới vợ. Vợ nhà ai không thể sinh đẻ,....
Cho tới bây giờ những phu nhân có tiền kia ở trước mặt Diệp Cẩn chỉ
có cúi mình hạ giọng a dua nịnh hót, cho nên Diệp Cẩn ở nhà bị lơ là,
liền thích đi đến trước mặt bọn họ tìm cảm giác tồn tại, do đó thích
loại cách tiêu khiển này.
Dưới tình huống bình thường, chỉ cần có người hẹn cô ta, cô ta nhất định sẽ không vắng mặt.
Bất quá hôm nay trước khi cô ta ra cửa, cô ta thật đã đẩy vài cuộc hẹn chơi mạt chược.
”Hôm nay không đi đánh bài.” Diệp Cẩn nói xong, để bình giữ ấm qua một bên, căn dặn nói: “Đi bệnh viện Bác An.”
”Dạ, phu nhân.”
Tài xế đóng cửa xe thay cô ta, sau đó ngồi trên ghế lái, khởi động động cơ, vững vàng lái xe ra khỏi cửa chính.