Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 718: Chương 718: Kết Quả Khảo Nghiệm.




Lái xe dừng lại bên ngoài tiệm thuốc, Tần Cận nói với Diệp Tử câu “Chờ anh trên xe” liền đi xuống xe.

Nhìn anh bước đi vào tiệm thuốc, Diệp Tử nhíu chặt mày.

Anh muốn đi mua cái gì?

Tần Cận mới vừa đứng thẳng ở trước quầy hàng, nhân viên cửa hàng liền đi tới dò hỏi: “Tiên sinh, ngài cần gì?”

”Que thử thai.”

”Có năm đồng, mười đồng, hai mươi đồng....”

”Đắt tiền nhất.” Không đợi nhân viên cửa hàng nói xong, Tần Cận liền không khách khí chặt đứt lời của cô ta.

Nhân viên cửa hàng hơi ngượng ngùng, nhưng không có biểu hiện ra, xoay người gỡ que thử thai từ tủ thuốc phía sau xuống, đưa cho anh: “58 đồng.”

Nói xong, đưa tay chỉ quầy thu ngân bên cạnh, “Làm phiền qua bên kia tính tiền.”

Sau khi Tần Cận nhận que thử thai, ném một tờ một trăm đồng ở trên quầy, xoay người rời đi.

Tần Cận về đến trên xe, Diệp Tử không nhịn được hỏi anh, “Anh đi mua cái gì vậy?”

”Que.” Tần Cận đáp.

Diệp Tử 'A' một tiếng, không kiềm được lại khẩn trương lên, cô cầm lấy góc áo, vặn rồi vặn, “Này, cái kia, em .... Nếu mang thai, cái kia ....”

Rất lâu cũng không nói rõ ràng một câu, dứt khoát liền không nói nữa, đôi mắt trông mong nhìn Tần Cận, ngây ngốc có chút đáng yêu.

Tần Cận dựng thẳng lông mày, ngay sau đó nhét que thử thai vào trong tay của cô, trầm giọng nói: “Trở về kiểm tra một chút, coi như có chúng ta liền chia giường ngủ, không đúng, tối nay không mang bao làm.”

Diệp Tử lại ngây ngốc rồi.

Qua một lúc lâu mới nhớ tới anh mới vừa nói, trở về tra một chút. Vì vậy vội vàng cúi đầu xem xét cái hộp trên tay, phía trên quả nhiên viết ba chữ “Que thử thai“.

Sau khi trở lại nhà họ Tần, Diệp Tử ngồi xổm trong phòng tắm nghiên cứu hơn hai mươi phút, nhưng vẫn không biết nên dùng như thế nào.

Tần Cận đợi ở bên ngoài đến mức sốt ruột, đưa tay gõ vang cửa phòng, “Còn chưa xong?”

”Cái này dùng như thế nào, em chưa bao giờ dùng qua, không biết....”

”Người phụ nữ ngốc nghếch.” Tần Cận lạnh lùng nói: “Mở cửa.”

”Không muốn ....”

”Nhanh lên.”

”Nhưng là ....”

”Em có mở ra không?” Giọng nói sâu lắng, tràn ngập hơi thở nguy hiểm.

Két....

Diệp Tử ở bên trong chần chờ một lúc lâu, vẫn là mở cửa ra.

Cô đi tới cửa, chủ động đưa cái hộp cho Tần Cận, bĩu môi nói: “Vậy anh nói cho em biết dùng như thế nào đi.”

”Người phụ nữ ngốc nghếch.” Tần Cận lạnh lùng liếc nhìn cô, trên người dường như toáy ra một cổ khí lạnh dọa người, dường như có thể đông lại tất cả xung quanh lại thành băng.

Anh tự tay nhận lấy cái hộp, mở ra, lấy sách hướng dẫn từ bên trong ra, chỉ vào trình tự sử dụng ở phía trên, giải thích từng câu cho cô nghe.

Nghe anh nói xong, cuối cùng Diệp Tử đã hiểu: “À, em biết rồi, em lập tức đi thử ....”

Tần Cận ừ một tiếng, Diệp Tử lập tức xoay người đi trở về phòng tắm, khóa cửa phòng.

Tựa ở cửa ra vào, Tần Cận rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra đốt lên, đưa vào trong miệng hít một hơi.

Diệp Tử đi vào năm phút đồng hồ, Tần Cận hút ít nhất bốn điếu thuốc, giống như chưa bao giờ dày vò qua như vậy, không thể chờ đợi được muốn biết kết quả.

Cuối cùng, Diệp Tử mở cửa đi ra từ bên trong, cô cúi đầu, cầm que thử thai trong tay.

Nhìn thấy cô đi tới, Tần Cận lập tức bấm tắt điếu thuốc, “Như thế nào?”

Diệp Tử chậm rãi ngẩng đầu, cầm lấy que thử thai cho anh xem, giọng nói rất thấp, “Chỉ có một gạch đỏ....”

Tần Cận liếc nhìn trên que thử thai, thấy xác thực chỉ có một gạch đỏ, anh nheo con ngươi lại, “Không có mang thai?”

Diệp Tử gật gật đầu, có chút mất mát: “Vừa rồi không phải anh nói, hai gạch đỏ mới mang thai ư, hiện tại chỉ có một cái, nhất định là không có mang thai rồi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.