Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 926: Chương 926: Không được, anh là bệnh nhân!




Chương 926: Không được, anh là bệnh nhân!

Editor: May

Tô Cửu Y đổ thuốc nước vào trong chậu, sau đó dùng khăn mặt sạch nhúng nước, sau khi vắt khô lau nhẹ da của anh, sợ sẽ đánh thức anh.

Sau khi chà lau xong theo ý của bác sĩ Trần, kim đồng hồ đã chỉ đến hai giờ, cô cầm khăn mặt trên trán anh xuống, sau đó thử nhiệt độ cơ thể anh một chút, đã không nóng, chỉ là điểm đỏ trên người vẫn chưa có lặn xuống.

Cô không dám ngủ, chỉ có thể ngồi ở một bên nghỉ tạm, thỉnh thoảng giúp anh thay lông khăn.

Bầu trời ngoài cửa sổ tờ mờ sáng, tia sáng xuyên thấu đến từ khe hở trong bức màn, chiếu lên trên giường hình thành một cột ánh sáng.

Thi Ngạo Tước giật giật cổ, cảm giác toàn thân không có khí lực, đầu đau dử dội.

Anh mở mắt ra, tầm mắt từ một mảnh mơ hồ trở nên từ từ rõ ràng, Tô Cửu Y ghé vào trên mép giường của anh đang ngủ, trên mặt tràn đầy mệt mỏi.

Anh nhíu nhíu mày, cẩn thận nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua một chút, nhớ mang máng bác sĩ Trần đã tới, đưa thuốc cho Tô Cửu Y, sau khi anh uống thuốc xong Tô Cửu Y còn thỉnh thoảng mớm nước cho anh.

Một phích nước nóng và thuốc đặt trên bàn bên cạnh, dọc thành chậu còn phủ mấy khối khăn mặt ướt nhẹp, ly nước đặt trên bàn cũng bể bảy tám cái, nhìn có vẻ tối hôm qua cô chân tay vụng về càng thêm luống cuống tay chân.

Anh nhìn chằm chằm dung nhan ngủ an tĩnh của cô, nhìn lông mi dài và dày của cô giống như là một bàn chải nhỏ, cái miệng anh đào nhỏ nhắn cũng rất là hấp dẫn, liền bất giác bật cười, ngay cả chính mình cũng không có phát giác.

Đại khái là duy trì động tác này thời gian dài, phía sau lưng của anh có chút đau nhức, muốn nhẹ nhàng chuyển nhích người đổi tư thế, nhưng lại sợ đánh thức mỹ nhân nằm sấp ở mép giường ngủ.

Anh cẩn thận thoáng hoạt động cánh tay, còn thỉnh thoảng chú ý đến phản ứng của Tô Cửu Y.

Bởi vì từ nhỏ Tô Cửu Y đã thiếu thốn cảm giác an toàn, giấc ngủ của cô rất cạn, chỉ cần có một chút động tĩnh liền có thể đánh thức cô.

Thi Ngạo Tước vừa rút cánh tay từ trong chăn ra, cô liền cảm nhận được chăn mền khẽ động, chậm rãi ngẩng đầu mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ.

“Ồn đến em.” Giọng nói Thi Ngạo Tước vẫn có chút khàn khàn.

Trông thấy anh tỉnh rồi, Tô Cửu Y lập tức hoàn hồn, phản xạ có điều kiện vội đứng dậy từ trên ghế dựa, nói: “Anh cảm giác như thế nào?”

“Tốt hơn nhiều rồi.” Anh xoa huyệt thái dương dùng cánh tay chống đỡ ngồi dậy.

Tô Cửu Y trước dò xét trán của anh một chút, sốt khoảng ba tiếng liền lui, hiện tại nhiệt độ cơ thể cũng bình thường, hơn nữa điểm đỏ trên mặt cũng tiêu tán rồi.

Cô thở phào một hơi, tay dời khỏi trán anh, không ngờ lại bị anh bắt lấy.

“Em cả đêm không ngủ sao.” Anh dùng chính là giọng trần thuật, chắc hẳn trong lòng đã có đáp án.

Tối hôm qua tay của anh vẫn luôn lạnh buốt, hiện tại ngược lại khôi phục nhiệt độ bình thường, chỉ là bị anh nắm như vậy, cô có chút ngượng ngùng, cúi đầu nói một câu: “Ừ.”

Sau đó không biết nên nói cái gì, sợ bầu không khí ngượng ngùng, liền vội vàng bổ sung thêm một câu: “Anh muốn ăn sáng món gì? Tôi đi chuẩn bị ....”

Ánh mắt của anh nóng rực nhìn chằm chằm mắt cô, qua cả buổi mới nói một câu: “Tôi đi cùng.”

“Không được, anh là bệnh nhân!” Nhìn anh muốn ngồi dậy, cô vội vã giữ bờ vai của anh để anh ngồi trở lại một lần nữa, “Tôi đi là được, nấu chút cháo loãng, thêm hai quả trứng được không?”

Thấy cô kiên trì như vậy, anh liền gật đầu.

Tô Cửu Y đứng ở trong phòng bếp nấu cháo, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại hình ảnh bị Thi Ngạo Tước nắm tay.

Lúc ấy cô thật sự rất sợ, mặc dù cũng không là lần đầu tiên tay chân tiếp xúc, nhưng cô có thể cảm giác được trái tim của mình “thình thịch thình thích” sắp nhảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.