Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 223: Chương 223: Không Phải Rất Muốn




Thẩm Chanh hơi ngửa đầu, đối diện với đôi mắt nghiền ngẫm kia, nhẹ nhướng mi, “Anh thì sao, có muốn ngủ với tôi?”

”Hả?” Ngón tay của Thi Vực vuốt ve qua lại ở trên cằm trơn bóng của cô, động tác nhu hòa, như là đabg vuốt ve cưng chiều nhỏ của mình.

Anh cố ý suy tư mấy giây, mới buông lỏng tay nắm cằm cô ra, giương khóe môi đẹp mắt lên, quyến rũ phun ra một câu: “Không phải rất muốn.”

Thẩm Chanh: “....”

Cô rõ ràng đã nhìn thấy nơi nào đó của anh sinh ra phản ứng, tên yêu nghiệt này, thật sự lừa mình dối người như vậy được sao.

Cô nheo đôi mắt khêu gợi người lại, đưa tay cởi một nút áo trước ngực, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn ở chỗ xương đòn vai, “Như vậy thì sao?”

Nhìn thấy hầu kết tên đàn ông trước mặt vừa động, cô tiếp tục cởi nút áo, sau đó cởi áo trên vai ra một chút, vai trắng muốt rõ ràng.

”Như vậy thì sao?”

Dưới ánh đèn mơ hồ, gương mặt tinh xảo này của cô càng xinh đẹp, tư thái uyển chuyển, giọng điệu hấp dẫn, đều là có thể làm lợi khí dụ người trầm luân.

Ánh mắt Thi Vực chỉ hơi lướt qua trên vai của cô, dục hỏa trong máu đã bị nhen nhóm, càng không thể vãn hồi.

Anh tới gần cô, phun hơi thở mờ ám nóng rực đến trên mặt của cô, giọng nói khàn khàn: “Quyến rũ tôi?”

Thẩm Chanh liếc xéo anh, đưa tay liền hoàn toàn vén áo trên vai, lộ ra dây đeo của áo ngực màu đen, “Rõ ràng là đang quyến rũ anh, không nhìn ra?”

Thi Vực giương môi cười tà, dùng ngón tay xuyên vào dây đeo áo ngực của cô, nâng lên, nhẹ nhàng bắn ra, “Đã nhìn ra, em lộ liễu như vậy, không phải là muốn ngủ với tôi sao.”

Thẩm Chanh không nói gì, chỉ là nghiêng thân thể về phía sau, một tay chống giường, một tay chậm rãi trợt xuống dây đeo của áo ngực, nhếch môi, cười đến vô cùng hấp dẫn.

Thi Vực cúi người gần sát cô, tiến môi đến bên tai của cô, cười trầm thấp ra tiếng: “Chúc mừng em câu dẫn thành công, tối nay, gia muốn ngủ với em.”

Vừa dứt lời, anh cúi đầu, hung hăng ngậm chặt môi của cô, đè cô trên giường....

Dưới ánh trăng, trên mặt giường lớn nhung tơ tằm màu đen, hai cỗ thân thể dán chặt vào nhau, hờn dỗi và gầm nhẹ đan vào không ngừng.

”Ừ .... ! Đau!”

Một tiếng mang theo than nhẹ kêu đau, quẩn quanh ở trong không gian rộng lớn, thật lâu sau đều không thể thối lui.

Tía sáng mặt trời đầu tiên xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào gian phòng, quần áo lộn xộn, khăn tắm, vung vẩy khắp nơi trên đất.

Thẩm Chanh trở mình, toàn thân mỏi nhừ đau nhức dữ dội, không kiềm được vặn nhướng mày, một khuôn mặt nhăn lại với nhau.

Cô mở mắt ra, thấy người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say.... Thân thể trần truồng, chân mày cô càng nhíu chặt hơn.

Nghĩ đến chuyện phát sinh lúc trời tối hôm qua, cô lại tức giận. Tên đàn ông này, quả nhiên là cầm thú, đòi hỏi vô độ, làm cô sắp hỏng rồi.

Nói như thế nào, cô cũng là lần đầu tiên, không biết thương hoa tiếc ngọc sao!

Thẩm Chanh chịu đựng đau nhức từ từ đứng dậy, vừa lúc đối diện với cái gương bàn trang điểm ở mép giường.

Cô trong gương, sắc mặt có chút đỏ ửng, một nét xuân ý và kiều mụ làm thế nào cũng không giấu được, trên cổ, còn lưu lại dấu vết sau khi hoan ái....

Xanh hồng tím, đây không phải là dấu hôn thì là cái gì, tên đàn ông này thật là hết lòng, giờ bảo cô ra ngoài thế nào đây?

Quay đầu nhìn về phía Thi Vực đang ngủ say, ánh mắt cô lạnh hẳn đi, cúi người liền cắn lên môi của anh.

Vừa cắn một cái, lực độ cũng không nhỏ, đau tỉnh anh rồi, hơn nữa khiến anh không nhịn được phát ra một tiếng hút không khí trầm thấp.

”Cắn anh?”

Anh mở con ngươi âm trầm ra, trong giọng nói hơi khàn khàn, loáng thoáng nhiễm chút hơi thở nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.