Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 316: Chương 316: Không Tiếp Thụ Xin Lỗi Bằng Lời Nói.




Thi Vực buông tay nắm cằm cô ra, lại di chuyển xuống phía dưới, chộp ngay lấy vòng eo mềm dẻo của cô, “Không tiếp thụ xin lỗi bằng lời nói.”

Anh mạnh mẽ dùng sức nắm chặt eo của cô, “Dùng thân thể của em tới trả.”

Thẩm Chanh lập tức không cười được, vội vàng xoay người đưa lưng về phía anh hừ nhẹ, “Em đau lưng.”

”Đau lưng?”

Sau khi bàn tay to của Thi Vực nhẹ nhàng nắm cổ Thẩm Chanh, giống như bắt lấy chỗ hiểm của chú mèo con, tràn ngập ý vị uy hiếp giam giữ.

Thẩm Chanh đáp lại là không kiên nhẫn đá đá chân.

”Làm ơn hãy tránh xa em đi.”

Nói xong, cô vùi đầu ở trong giường đơn, kiên quyết lưu cho Thi Vực một bóng lưng.

Đầu bếp bổ sung dinh dưỡng tư nhân đưa bữa ăn vào, sau khi ở ngoài cửa nghe được động tĩnh bên trong, trong lòng run sợ bưng bàn ăn lui trở về lại, trong quá trình không dám phát ra chút tiếng vang.

Hai người giằng co một lúc lâu.

”Tới đây, anh xoa xoa cho em.”

Cuối cùng, vẫn là Thi Vực chủ động phá vỡ cục diện bế tắc, giọng điệu hết sức bá đạo.

Thẩm Chanh đến đầu cũng không có ngẩng lên, chỉ là xê dịch thân thể đến trước mặt anh.

Thi Vực híp mắt lạnh, đưa tay đến ngang hông của cô, vuốt ve qua lại.

Động tác trên tay anh không nặng không nhẹ, lực lượng thẩm thấu vào trong da, giảm bớt đau nhức của Thẩm Chanh, khiến cô khoan khoái híp mắt đến mức muốn ngủ gà ngủ gật.

Thẩm Chanh hưởng thụ phục vụ cẩn thận của Thi Vực, không biết tại sao lại không trải qua đầu óc liền trực tiếp trượt ra một câu từ trong miệng, “Trong lòng suy nghĩ không cần, nhưng miệng và thân thể lại rất thành thực.”

Thi Vực nghe vậy, ánh mắt trầm xuống, đầu tiên là giận dỗi, sau đó lại bình tĩnh lại, chỉ là trong bình tĩnh này ẩn chứa bão táp đáng sợ cực lớn đang tiến về phía trước.

Anh đột nhiên dừng động tác lại, đưa tay chậm rãi cởi nút áo sơmi ra, động tác ưu nhã giống như Vampire Quý tộc trong phim ảnh.

Anh cúi người, nhẹ đặt ở trên lưng Thẩm Chanh, dán sát lỗ tai của cô dò hỏi: “Eo còn đau không?”

Thẩm Chanh không vui vặn vẹo thân thể, quay đầu nhìn Thi Vực, “Tiếp tục đi.”

Thi Vực giương môi cười, nụ cười kia giống như cuối cùng cũng đợi được sơ hở của con mồi, chuẩn bị xuất kích cướp lấy vào bất cứ lúc nào, vừa nguy hiểm lại tàn nhẫn.

Anh khóa Thẩm Chanh ở trong ngực của anh, một ngụm cắn môi của cô, “Ừ, chúng ta tiếp tục.”

Tiện tay giật áo sơ mi đen ra, bởi vì động tác quá mãnh liệt, dẫn đến nút áo rơi tán loạn trên đất.

Thẩm Chanh thốt lên một tiếng, hai tay đẩy anh, nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào toàn thân mà lui.

Đắm chìm ở trong cường thế đoạt lấy của anh....

Cabin máy bay tư nhân, không gian tương đối hẹp nhỏ hơn phòng lớn trong biệt thự một chút, nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến sự phát huy của hai người.

Trong không gian nhỏ hẹp, quần áo rải tác tứ tung, phủ lên một mảnh xuân quang.

Lúc đầu bếp dinh dưỡng tư nhân bưng bàn ăn đi đến ngoài cửa đóng chặt lần thứ hai, nghe được âm thanh truyền tới từ bên trong, hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, cuống quít xoay người rời đi.

Sau khi hai người đại chiến một phen, Thẩm Chanh mệt mỏi chịu không nổi, khép mắt lại liền muốn ngủ, nhưng lại bị Thi Vực cưỡng chế ôm vào toilet.

Tuy rằng bên trong máy bay không tính quá rộng lớn, nhưng thiết bị cũng coi như đầy đủ.

Trong toilet không có vòi sen tắm, nhưng lại có một bồn tắm lớn.

Không biết trong bồn tắm đã chuẩn bị tốt nước ấm từ bao giờ.

Tắm rửa đi ra, Thi Vực thả Thẩm Chanh lên giường, sau đó nằm xuống ở bên cạnh cô.

Tóc của cô hơi có chút mất trật tự, vùi ở trong chăn hẻ lộ ra một khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ, hai mắt nhắm nghiền, lông mi dài dày nhẹ nhàng rung động, tựa như đang kể ra hiện tại cô đã mệt mỏi đến mức nào.

Thi Vực nằm xuống bên cạnh cô, nhìn dung nhan khi ngủ của cô, nhếch môi cười rất thỏa mãn.

Cánh tay dài duỗi ra một cái, ôm cả người Thẩm Chanh và chăn vào trong ngực, cũng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.