Liên tiếp vài ngày, Thẩm Chanh làm việc đều đặc biệt an phận.
Đến không muộn không sớm, cũng không gây chuyện.
Khi bị quản lý Triệu giáo huấn, cô cũng thu liễm tính tình quái đản nổi lên, thái độ đặc biệt đoan chính.
Quản lý Triệu có một lần hoài nghi, có phải hậu đài của cô ngã rồi không?
Nhưng lại cảm thấy không thể nào, mấy ngày nay, bà ta hỏi không ít
người, cũng tra xét được ít tài liệu từ trên mạng, biết được thân phận
và bối cảnh của Thẩm Chanh.
Nếu nói đến ai khác ngược lại còn có thể, nhưng hậu trường của cô, dù trời sập xuống, không thể ngã xuống! Bởi vì anh là Thi Vực!
Thi Vực là ai, chủ nhân dinh thự nhà họ Thi, cái gì cũng có thể thiếu, nhưng không thiếu tiền.
Khó trách Thẩm Chanh có lá gan giội tổng giám đốc một mặt đầy cà phê, té ra là có một nhân vật lớn ngưu bức như vậy làm chỗ dựa.
Quản lý Triệu là người thông minh, rõ ràng đã biết ông xã Thẩm Chanh
chính là Thi Vực, lại giả bộ ra một bộ dáng không hiểu rõ tình hình.
Như vậy, khi bà ta dạy dỗ Thẩm Chanh, bà ta mới có thể giáo huấn thống khoái một chút.
”Mỹ nhân, chị làm gì vậy?”
Diệp Tử cầm một bản tài liệu đi ra từ phòng tài liệu, vừa hay nhìn
thấy Thẩm Chanh đi ra từ vị trí làm việc, không nhịn được tới gần phía
trước hỏi.
Thẩm Chanh nâng cái ly trong tay lên, “Rót ly nước uống.”
Nói xong, cô trực tiếp đi đến phòng nghỉ, Diệp Tử cũng đi vào theo.
Thẩm Chanh rót ly nước, ngồi xuống ở trên ghế sofa, thấy Diệp Tử cầm
trong tay một bản tài liệu, liền nói câu, “Để chị xem một chút.”
”À được!” Diệp Tử cũng không nghĩ gì, trực tiếp đưa tư liệu cho cô, “Đây là hợp đồng lao động, dùng để gia hạn.”
”Gia hạn?” Thẩm Chanh híp mắt, như là đang tính toán gì đó.
”Đúng rồi! Mấy ngày gần đây những bộ phận khác có không ít nhân viên ký thêm hiệp ước, cho nên muốn gia hạn.”
”Ừ.” Thẩm Chanh gật gật đầu.
Trước khi vào công ty, cô từng cố ý tìm hiểu qua hạng mục công việc cụ thể mà bộ phận nhân sự phụ trách.
Bộ phận này, chủ yếu chịu phụ trách trang bị đầy đủ tiêu chuẩn cho
nhân viên mới, điều phối hợp lý nhân viên đến trên cương vị thích hợp
nhất, khai thác tốt người mới, tiến cử công việc.
Và phụ trách tỉ mỉ công việc thông báo tuyển dụng, ký kết hợp đồng
lao động hoặc gia hạn, cùng với trách nhiệm nhận đuổi, điều phối, trách
nhiệm cho sa thải, phê chuẩn thủ tục xin về hưu.
Thẩm Chanh đứng dậy bưng ly nước, thuận tay cầm hợp đồng qua, “Chị cầm đưa cho quản lý Triệu thay em.”
Thấy cô đi ra ngoài, Diệp Tử nhắc nhở: “Mỹ nhân, còn phải photo một phần!”
”Chị đi photo.”
”Dạ vâng!”
Cốc, cốc, cốc....
Cửa phòng làm việc bị người gõ vang, quản lý Triệu theo thói quen đỡ gọng kính một chút, nói: “Vào đi.”
Đẩy cửa đi vào là Thẩm Chanh, quản lý Triệu nhìn thấy cô cầm trong
tay một phần văn kiện, liền chỉ bên cạnh bàn làm viênc, “Để ở đây.”
Thẩm Chanh đáp lại một tiếng được, sau đó đặt văn kiện đến vị trí chỉ định.
”Đi ra ngoài đi.”
Quản lý Triệu cũng không ngẩng đầu chút nào, liền hạ lệnh đuổi khách.
”Quản lý Triệu, ngài từ từ bận rộn.”
Thẩm Chanh nói xong, trực tiếp đi ra khỏi phòng làm việc.
Đến khi cửa phòng làm việc bị đóng lại lần nữa, quản lý Triệu mới phản ứng kịp.
Ngài ....
Vừa rồi Thẩm Chanh lại có thể dùng một chữ ngài với bà!
Cô đây là đang diễn tuồng gì?
Không biết tại sao, quản lý Triệu cảm giác là lạ chỗ nào, nhưng chính là không biết rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề.
Bà ta lấy mắt kiếng xuống vuốt vuốt huyệt thái dương, suy nghĩ nhiều, nhất định là mình nghĩ nhiều rồi.
Đeo mắt kính lên lần nữa, bắt đầu lật xem văn kiện trên bàn.
Thẩm Chanh dựa vào ở trên cửa sổ thủy tinh bên ngoài, thông qua khe
hở bức màn nhìn thấy quản lý Triệu ký tên đóng dấu ở trên mấy văn kiện
kia, khóe môi vạch ra một dấu vết nghiền ngẫm.
Lần này thú vị rồi!