Editor: May
”Không có không có, chúng tôi không có so sánh xinh đẹp.”
Diệp Tử giống như là đã làm việc trái với lương tâm, vội phủ nhận.
Quản lý Triệu trực tiếp bỏ qua sự hiện hữu của cô bé, nhìn về phía Thẩm Chanh, “Cô đi theo tôi.”
Nói xong, bước đi đến phòng tài liệu.
Đợi cho quản lý Triệu đi vào, Diệp Tử mới duỗi móng vuốt ra lôi kéo tay Thẩm Chanh, nói nhỏ: “Xong rồi mỹ nhân, lão vu bà nhất định là muốn chỉnh chị.”
Thẩm Chanh nhíu mày, “Lão vu bà?”
”Ừ.” Diệp Tử gật gật đầu, dẩu môi, “Bà ta đặc biệt hung dữ, có chuyện dạy dỗ người, không có gì cũng dạy dỗ người, cho nên mọi người đều gọi bà ta là lão vu bà ở sau lưng.”
”Nhìn ra rồi.”
Vừa rồi lúc cô đi phòng làm việc trình diện, không phải bà già kia cũng đã rất muốn dạy dỗ cô sao.
Lại nói, cái biệt danh lão vu bà này vẫn rất thích hợp với bà ta.
Thấy Thẩm Chanh muốn đi vào, Diệp Tử nhỏ giọng nhắc nhở: “Mỹ nhân, nhớ đừng tranh luận đó!”
Thẩm Chanh vểnh khóe môi, vỗ nhẹ ở trên vai của cô bé, sau đó đi vào phòng tài liệu.
Diệp Mân nhận điện thoại vào lúc này, nói đơn giản hai câu liền cúp điện thoại.
”Diệp Tử, chị còn có việc phải đi xử lý, đi trước nhé.”
”Chị, chị không đợi mỹ nhân đi ra sao?”
”Không đợi, một lát nữa em nói cho cô ấy biết một tiếng là được rồi.”
”À vâng, vậy tối nay em sẽ điện thoại cho chị!”
”Đi đây.”
Không đợi Thẩm Chanh đi ra, Diệp Mân liền rời đi.
Trong phòng tài liệu, mặt quản lý Triệu không có cảm xúc gì, giao một xấp tư liệt thật dầy cho Thẩm Chanh, “Dựa theo thứ tự ngày tháng trước sau, chỉnh sửa toàn bộ.”
Thẩm Chanh từ chối cho ý kiến liếc qua tư liệu, dửng dưng đáp lại một tiếng, “Ừ.”
”Trước khi tan sở giao đến trên bàn làm việc của tôi.” Quản lý Triệu bồi thêm một câu.
”Ừ.”
Quản lý Triệu vốn muốn tìm lý do hạ mã uy Thẩm Chanh, nhưng giống như gặp quỷ, lại có thể không để bà ta bắt được cơ hội.
Thẩm Chanh cầm tư liệu đi ra từ phòng tài liệu, trở lại vị trí làm việc, Diệp Tử đang muốn đi tới gần hỏi gì đó, chợt nghe được quản lý Triệu ở phía sau tằng hằng một tiếng.
Diệp Tử quay đầu lại, cười cười với quản lý Triệu, sau đó xám xịt quay về vị trí bàn làm việc của mình ....
Trước khi tan việc, Thẩm Chanh quăng tư liệu đã chỉnh sửa xong lên trên bàn quản lý Triệu, xoay người rời đi.
”Thẩm Chanh, cô đây là thái độ gì!”
Dù biết Thẩm Chanh là dựa vào quan hệ đi vào, quản lý Triệu vẫn không nhịn được muốn dạy dỗ cô một trận.
Thẩm Chanh quay đầu lại, lạnh nhạt trả lời một câu, “Thái độ gì?”
”Cô chính là nói chuyện với cấp trên như vậy sao?” Quản lý Triệu trầm giọng hỏi cô.
”Nếu không thì sao?”
”Nói chuyện với cấp trên, thái độ phải nghiêm chỉnh.”
“....”
”Hơn nữa ra vào phải gõ cửa, đây là lễ phép tối thiếu!”
”Tôi chỉ học đến cao trung, không hiểu lễ phép là gì.”
”Cô .... !”
”Xin lỗi, tôi đã tan việc, không có thời gian rảnh rỗi trò chuyện với bà.” Thẩm Chanh dứt lời, xoay người rời đi, sau khi đi ra khỏi phòng làm việc lại dừng bước quay đầu lại, làm ra một bộ dáng như vỡ lẽ chợt hiểu ra: “À! Quên nói trái tiện.”
Gì? Trái .... Tiện!
Sau khi quản lý Triệu đang xác định mình không có nghe lầm, suýt chút nữa đã thở không nổi.
Đúng lúc có đồng nghiệp đi ngang qua phòng làm việc, vụng trộm nhìn vào bên trong vài lần.
Nhìn thấy quản lý Triệu đang vịn bàn làm việc thở hổn hển không đều đặn, biết ngay đây là tiết tấu bị bà ta tức giận không nhẹ.
Trong lúc cười trộm, trong lòng liền lặng lẽ cho Thẩm Chanh một trăm like.
Vừa vào công ty liền làm một chuyện mà đánh chết bọn họ cũng không dám làm, thật là làm cho bọn họ bội phục sát đất.
Xem ra, lão vu bà xem như gặp được một đối thủ rồi.