Editor: May
Thẩm Chanh biết anh nói là chuyện gì, ngoài miệng lại nói, “Không nhớ rõ.”
”Miệng rất không thành thực.” Thi Vực dùng ngón tay cái vuốt ve cánh môi của cô “Em đã không nhớ rõ, anh liền nói cho em biết một lần nữa.”
Anh nói xong, áp vào bên tai của cô, nghiêm túc mở miệng: “Ngủ với anh.”
“....”
Cô biết ngay!
Dù anh nghiêm túc hơn nữa, cũng không nói được lời nghiêm túc nào!
”Nếu như lần sau lại quên, anh sẽ đổi phương thức khiến cho em nhớ kỹ.” Thi Vực hôn một cái ở môi cô, sau đó nhét văn kiện cô vừa vỗ lên bàn về lại trong tay cô lần nữa, “Hiểu rồi chứ?”
Thẩm Chanh siết văn kiện trong tay, nhìn bộ dạng nghiêm trang của người đàn ông trước mặt này, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Thi Vực nghiêng dựa vào ở trên ghế dựa, khóe miệng lộ ra một độ cong cười như không cười.
Anh liếc mắt nhìn phương hướng phòng thư ký, ý bảo Thẩm Chanh có thể đi trở về rồi.
Thẩm Chanh đứng tại chỗ không nhúc nhích, “Làm xong công việc này thì em còn làm gì nữa?”
Thi Vực lấy tay sờ lên cái cằm cương nghị, nhẹ nhàng híp con ngươi: “Xong rồi thì tan tầm.”
“....”
Chưa tới ba giờ liền tan tầm?
Thẩm Chanh không muốn nói thêm gì nữa, xoay người vào phòng thư ký của mình.
Nhìn cô đi trở về phòng thư ký, Thi Vực giương môi lên: “Đứa ngốc.”
Anh chuyển động bút ký tên trong tay, thu hồi ánh mắt, ngồi thẳng thân thể, lại nhấc văn kiện lên nghiêm túc xem xét.
Đợi đến khi Thẩm Chanh lại đi ra từ trong phòng thư ký, con dấu đã rơi đúng vị trí tiêu chuẩn trên mỗi một tờ.
”Đóng mỗi con dấu cũng lâu như vậy?” Thi Vực nhìn sang văn kiện Thẩm Chanh đưa tới, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có vẻ mặt dư thừa, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên trên bàn.
”Đúng vậy, bởi vì suy nghĩ phải ngủ với anh như thế nào.” Thẩm Chanh không cam lòng yếu thế, trong đôi mắt lộ ra vài phần tinh ranh, “Nghĩ đến quá nhập thần, suýt chút nữa liền quên chuyện cần làm trong tay.”
”Nghe lời như thế, vậy anh cần phải thưởng gì cho em đây?” Thi Vực giơ tay lên vứt bút ký tên trong tay, thuận tay đẩy cái ly bên cạnh đến trước mặt cô, “Đi rót một ly cà phê.”
Thẩm Chanh cũng không có đưa tay nhận lấy, nhíu mày hỏi ngược lại anh, “Đây cũng là công việc mà thư ký phải làm?”
”Ngay cả ngủ cũng tính vào, em cứ nói đi, hửm?” Con ngươi Thi Vực híp lại càng sâu.
”Tự mình làm.” Thẩm Chanh nói xong muốn xoay người.
”Không đi rót coffee, em định đi ra ngoài làm gì?”
Thẩm Chanh dừng bước chân một chút, người đàn ông này thật đúng là ....
”Em đi toilet.”
Thi Vực nhìn bóng lưng dừng lại của cô, cười lưu manh: “Ừ, lúc về nhớ rót coffee.”
”Để cho tối nay anh mất ngủ.” Thẩm Chanh cũng không quay đầu lại, nói một câu như vậy.
”Vậy bồi ngủ cũng phải mất ngủ theo?”
Thẩm Chanh đang muốn mở cửa, nghe được tiếng nói của anh, động tác trên tay liền dừng lại, quay đầu lại liếc nhìn anh một cái, “Lưu manh!”
Nói xong trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Phòng rửa tay ở vị trí hơi chếch, Thẩm Chanh bởi vì không quá quen thuộc hoàn cảnh, xuyên qua một khu vực lớn mới tìm được.
Đi ra từ phòng vệ sinh, chú ý tới đến bên bồn rửa tay có một bóng dáng quen thuộc.
Là cô gái nhỏ mà cô đã nói chuyện vào buổi sáng hôm qua.
Khi Thẩm Chanh thấy cô bé, đúng lúc cô gái nhỏ vừa rửa mặt xong ngẩng đầu lên, thấy được Thẩm Chanh ở bên cạnh từ trong gương, vội vàng xoay đầu lại chào hỏi, “Chào, thư ký Thẩm.”
Đang nói chuyện, nước tí ta tí tách chảy xuống theo gương mặt.
Cô gái nhỏ hơi ngượng: “À, cái kia, em tới đây rửa mặt để tỉnh táo một chút.” Ngừng một lúc, cô ta hỏi: “Thư ký Thẩm, chị tới công ty đã quen thuộc chưa?