Từ xa, Thi Vực đã nhìn thấy Thẩm Chanh, vì vậy ra tay càng thêm hung
ác quyết tuyệt, một đám thủ vệ của phủ tổng thống cũng không tiến gần
đến thân thể của anh được.
Đuôi khóe mắt của Thẩm Chanh liếc về súng ngắn bác sĩ Phùng lặng lẽ móc ra, nhắm ngay phương hướng Thi Vực.
Cô lập tức nhấc chân đá một cái, súng rơi xuống đất, lại bị cô đá sang địa phương khác.
Liếc xéo bác sĩ Phùng, Thẩm Chanh thấp giọng nói: “Muốn sống, tốt nhất chớ lộn xộn.”
Thi Vực dẫn người, rất nhanh sẽ giết tới đây.
Nhìn thấy trong giây phút đó, mặt Thẩm Chanh đỏ đậm, trong mắt lạnh nhiều hơn một loại tình cảm không biết tên.
Thấy cô mạnh khỏe không tổn hao gì, lòng thấp thỏm mới buông xuống.
Có lẽ là vì ở cùng nhau một thời gian dài, giữa hai người đã có ăn ý mà người thường khó có thể sánh bằng.
Chỉ là liếc mắt nhìn nhau, liền đọc hiểu tâm của đối phương.
Thẩm Chanh đẩy Mạc Cẩn gần như hôn mê về phía bác sĩ Phùng, đang lúc
mọi người rối loạn nhanh chóng rút lui, thủ hạ của Thi Vực chợt tiến vào bao vây.
Thi Vực ôm chặt Thẩm Chanh vào trong ngực, cẩn thận quan sát cô có bị thương hay không.
Khi thấy vết thương trên đùi Thẩm Chanh, trong nháy mắt sát khí Thi Vực liền bạo phát ra: “Anh ta đả thương em!”
Ngón tay khớp xương rõ ràng siết chặc súng ngắn, ôm vai Thẩm Chanh liền đi về phía Mạc Cẩn.
Thẩm Chanh kéo tay anh, Thi Vực mắt điếc tai ngơ, cả người đều nằm ở trong trạng thái nóng nảy.
Thẩm Chanh đành phải giả bộ như đau chân té xuống đất, lần này Thi Vực ngược lại phản ứng rất nhanh, lập tức đỡ cô.
Thẩm Chanh ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói: “Mang thai, kiêng kị những thứ này.”
Cô nói rất đúng sự thật, mang thai mà giết người thật không phải là dấu hiệu tốt.
Càng quan trọng hơn chính là, tuy rằng tài lực của Thi Vực đã cường
đại đến mức thế lực ngang nhau với Mạc Cẩn, nhưng nếu thật sự giết anh
ta, nhất định sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu
Cô không muốn lại nếm thử cảm giác lo lắng hãi hùng, từ hôm qua đến
hiện tại, mỗi một phút mỗi một giây cô đều suy nghĩ rốt cuộc anh thế nào rồi.
Nghe được lời của Thẩm Chanh, tay cầm súng của Thi Vực càng nắm chặt
hơn, ai nấy đều thấy được anh đang nhịn sát ý khổng lồ trong lòng xuống.
Nhưng cuối cùng, anh chỉ cúi người ôm lấy Thẩm Chanh, ra lệnh cho mọi người: “Đi!”
Trên xe, rốt cuộc Thẩm Chanh cũng có thể nhìn kỹ Thi Vực.
Có lẽ anh đã không ngủ cả một đêm, trên cằm mọc ra râu ria màu đen,
cả người nhìn có vẻ tiều tụy không ít, nhưng nhìn anh ngồi như vậy ngược lại có loại mỹ cảm chán chường.
Thi Vực chính là như vậy, dù là loại tình huống nào, loại trạng thái như thế nào, đều sẽ có thể đẹp mắt như vậy.
Không gặp một ngày, anh lại hơi gầy đi một chút rồi.
Thẩm Chanh quan sát Thi Vực, mặc anh cầm lấy tay của mình.
Trong thủ hạ Thi Vực mang đến có bác sĩ tư nhân, để phòng ngừa khi
Thẩm Chanh xảy ra chuyện không may gì thì có thể kịp thời cứu chữa, hiện tại quả nhiên phát huy được công dụng.
Động tác của bác sĩ tư nhân rất nhanh, gọn gàng lấy mảnh sứ vỡ trên
vết thương của Thẩm Chanh ra, cũng may đây chỉ là vì diễn trò dẫn dụ Mạc Cẩn nên mới ghim vào, vết thương cũng không sâu.
Sau khi biết lai lịch vết thương này, Thi Vực giận tái đi, trong đôi mắt sâu thẳm đều là đau lòng.
Thẩm Chanh không nói gì, chỉ an ủi ôm lấy eo của anh, tựa đầu dựa vào trên ngực anh.
Tài xế lái xe rất ổn, hoàn cảnh trong xe lại quen thuộc, một ngày một đêm không ngủ lại trải qua nhiều chuyện như vậy, Thẩm Chanh rất nhanh
liền mệt nhọc, tựa ở trong ngực Thi Vực ngủ thật say.
Bác sĩ tư nhân thử thăm dò nói: “Thiếu gia, cánh tay của ngài ....”
Thi Vực nghe tiếng, ánh mắt lạnh hẳn đi, bác sĩ sợ tới mức vội vàng nuốt lời trong miệng trở về.
Thiếu chút đã nói lỡ miệng, cũng may thiếu phu nhân đang ngủ, nếu không...