Editor: May
Cao ốc Đế Cảnh.
Đường Diễm và Mộ Bạch uống cà phê, nói chuyện phiếm ở lầu ba.
Biết được chuyện phát sinh ở tiệc xem mắt, Đường Diễm ôm bụng cười lăn lộn, dẫn tới vài ánh mắt.
Nhưng rất nhanh, những người kia liền thức thời nhìn chỗ khác, trong này, sợ rằng không có mấy người sẽ không nhận ra Đường Diễm và Mộ Bạch.
Mộ Bạch nhìn Đường Diễm, trong mắt là khinh bỉ trần trụi.
Trong này có gì đáng cười sao?
Đường Diễm thật vất vả mời ngừng cười, “Nói, cậu cố ý à? Không muốn xem mắt, nên liền tìm bạn gái trước trở về diễn tuồng.”
Mộ Bạch uống một ngụm cà phê không đường, hương vị chua sót lan tràn ở trong miệng, “Nếu cô ấy chịu thì tốt rồi.”
Đường Diễm nháy mắt với anh, “Chẳng phải chỉ là một người phụ nữ thôi ư, tiểu gia dạy cậu biện pháp, giải quyết trong vài phút!”
Mộ Bạch còn thật sự tin lời này của anh ta, “Nói xem?”
Đường Diễm ho nhẹ một tiếng, hắng giọng một cái, mới thong thả ung dung nói: “Cởi sạch, trên giường, bày tốt tư thế, khiêu khích, đại công cáo thành.”
Mộ Bạch nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú cứng đờ.
Trên thế giới này, còn có người nào không đáng tin cậy hơn Đường Diễm sao?
”Ha ha ha!”
”Mộ Bạch, bộ dạng này của cậu rất tiêu hồn đó?”
Biết Mộ Bạch tức giận, Đường Diễm lại còn muốn tưới dầu lên lửa.
Quen bạn không cẩn thận, quen bạn không cẩn thận
Mộ Bạch lại uống một ngụm cà phê, không nhìn Đường Diễm ngồi ở đối diện.
Nhưng Đường Diễm đột nhiên lại nghiêm chỉnh lại: “Được rồi, không đùa cậu nữa. Nói với cậu một biện pháp tốt, một hoa tươi, hai nhẫn kim cương, ba xe sang trọng, bốn biệt thự.”
Mộ Bạch nhìn anh ta, chỉ hỏi một câu, “Người phụ nữ nàocũng thích những vật này?”
Đường Diễm thề non hẹn biển hồi đáp: “Tin tưởng tiểu gia, tuyệt đối sẽ không sai!”
Mộ Bạch nhíu mày, thiệt hay giả?
Nếu Thi Vực ở chỗ này, nhất định sẽ nói một chữ.
Đó chính là, tục.
Tầng mười bảy, phòng làm việc tổng giám đốc.
Bận rộn gần ba tiếng, cuối cùng Thi Vực cũng xử lý tốt chỗ văn kiện quan trọng cần anh tự mình xem qua.
Anh đứng dậy, thuận tay tháo cà vạt ra, cởi hai cúc áo trước cổ áo sơ mi, lộ ra làn da nâu rắn rỏi.
Đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn xuống cả thành phố phồn hoa.
Thư ký đi vào đưa văn kiện nhiều lần, mỗi một lần đều nhịn không được vụng trộm nhìn anh vài lần.
Mỗi lần liếc mắt nhìn, trái tim nhỏ cũng sẽ nhảy thình thịch thình thịch không ngừng.
Đột nhiên....
Thi Vực nheo đôi mắt đào hoa mê người lại, cong khóe môi khêu gợi lên.
Trên đường phố, một người phụ nữ vóc người nhỏ xinh, đang cúi đầu vẽ vòng vòng viết gì đó trên tờ ghi chép.
Tuy rằng từ nơi này nhìn không quá rõ ràng, nhưng anh vẫn liếc nhìn liền nhận ra bộ dáng thu nhỏ mấy chục lần của cô.
Nụ cười nhạt tràn ra ở khóe môi của anh, mang theo ba phần ngông cuồng bảy phần xinh đẹp.
Xoay người, sải bước rời khỏi phòng làm việc.
Đợi một tiếng cũng không đợi được Thi Vực, Mộ Bạch và Đường Diễm đành phải rời đi.
Để chứng minh những câu mình nói là thật, Đường Diễm tính toán chơi một trò chơi nhỏ với Mộ Bạch.
Vừa đi ra cao ốc Đế Cảnh, một người mỹ nữ tướng mạo tinh tế liền đập vào mắt của anh ta.
Không thể không thừa nhận, dáng dấp cô rất xinh đẹp.
Chỉ liếc mắt một cái, đã bị Đường Diễm tuyển chọn làm mục tiêu.
”Khụ...khụ!”
Đường Diễm vội ho một tiếng, cho Mộ Bạch một ánh mắt cực kỳ mờ ám, “Nhìn xem, như thế nào?”
Mộ Bạch liếc nhìn mỹ nữ cách đó không xa, chỉ thấy bóng lưng.
Về phần bộ dạng của đối phương, anh dường như không có hứng thú.
Nhíu nhíu mày, anh nói với Đường Diễm: “Tôi thấy hay là thôi đi.”
Tuy rằng anh là rất muốn biết một hoa tươi, hai nhẫn kim cương, ba xe sang trọng, bốn biệt thự có tác dụng hay không, nhưng vẫn không đến mức dùng loại thủ đoạn không đứng đắn này.
Đường Diễm dùng ánh mắt khi dễ nhìn anh, “Cậu là một ông chủ lớn, lâm trận lùi bước thì tính là hảo hán gì, hơn nữa, cũng không phải để cho cậu ra mặt.”
Mộ Bạch nhăn mi tâm càng chặt hơn, hiển nhiên còn chưa nắm được chủ ý.
Đường Diễm vỗ vỗ bờ vai của anh: “Mộ Đại Thiếu Gia! Mở to mắt hạnh của cậu nhìn cho thật kỹ, tiểu gia tôi có bao nhiêu ngưu bức!”