Chính ngay lúc này, điện thoại Thi Mị vang lên.
Sau khi anh
lạnh lùng liếc nhìn Thi Khả Nhi, thu tay về, lấy điện thoại di động ra
tiếp nghe điện thoại, không biết đối phương nói gì đó, anh chỉ đáp một
câu: “Sắp đến rồi.” Liền trực tiếp cúp điện thoại.
Thi Khả Nhi
giống như người không việc gì, dựa vào ở trên cửa kính xe vuốt vuốt tóc
của mình, giống như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh qua.
Xe, rất nhanh lái ra ngoài ....
*
Sau khi vào thành cổ, Thẩm Chanh rất điềm nhiên, dù cho đối mặt là một chút nhân sĩ thượng tầng, hoặc là một chút quan chức cấp cao, mặt của cô
cũng vẫn không đổi sắc.
Ý cười trong con ngươi Thi Vực càng rõ ràng, phản ứng của cô gái nhỏ này, quả nhiên vẫn là ở trong dự liệu của anh.
Mặc kệ tham dự trường hợp như thế nào, đều trấn định tự nhiên như vậy.
Bắt đầu từ khi vào cửa, Thẩm Chanh liền lên đầu ngọn gió, thu hút phần đông ánh mắt của người khác.
Mà trong lúc bọn họ nhìn cô, ánh mắt đều mang theo dò xét thật sâu.
Cô vẫn là hơi mất tự nhiên, nhưng không có biểu hiện ra, khiến bản thân tận lực dung nhập vào trong hoàn cảnh này.
Khách mời tham gia bữa thọ yến này, nguyên một đám quang vinh chói lọi, nét
mặt tươi sáng, hàn huyên dưới ánh ngọc lưu ly rõ ràng.
Thẩm Chanh kéo tay Thi Vực, đi ở bên cạnh anh, không nói lời nào.
”Một lát nữa gặp người, anh gọi thế nào em liền gọi thế ấy.”
Bàn tay bao trùm ở trên tay Thẩm Chanh, nắm thật chặt, nhiệt độ nóng rực
thông qua lòng bàn tay Thi Vực thấm đến trong làn da cô.
”Biết.” Cô thản nhiên đáp lại.
Cô rất rõ ràng trường hợp hôm nay, không chỉ không thể làm xằng làm bậy,
còn phải quy củ, bởi vì nếu như phát sinh một chút xíu ngoài ý muốn,
liền có thể ảnh hưởng đến thanh danh và danh vọng ông cụ, cho nên tuyệt
đối không cho phép xảy ra một chút sai lầm.
Hơn nữa hôm nay tới
tham gia thọ yến của ông cụ cũng không phải đều là người ngoài, ngoại
trừ những người quyền quý thân phận tôn quý, còn có một phần người nhà
họ Thi sẽ lục tục trình diện.
Tuy rằng ông cụ chỉ có hai đứa con
trai, nhưng ông vẫn còn có một anh trai. Một nhà trên trên dưới dưới của bọn họ tính ra, có gần hai mươi người. Lại nói, người hai nhà cũng coi
như có quan hệ huyết thống.
”Bác trai.”
Thi Vực dừng lại
trước mặt một người đàn ông trung niên mặc một thân âu phục, bộ dáng
người đàn ông khoảng ngoài năm mươi, được bảo dưỡng tương đối tốt, nếu
như không phải nhìn kỹ nếp nhăn trên mặt ông ta, hoàn toàn không nhìn ra tuổi của ông ta.
Ông ta tên Thi Tấn Thành, là con trai của anh
trai ông cụ Thi, lớn tuổi hơn cha Thi Vực, cho nên Thi Vực sẽ gọi ông
một tiếng bác trai.
Thẩm Chanh nhìn đối phương, cũng gọi theo một câu: “Bác trai.”
Trên mặt cô mang nụ cười, bộ dáng khéo léo hiểu chuyện, cực kỳ giống một con mèo nhỏ ôn nhu ngoan ngoãn.
”Các người là ....” Có lẽ người đàn ông không nhận ra Thi Vực, nhíu nhíu
mày đánh giá anh một phen, lại nhìn Thẩm Chanh trước mặt.
”Thi Vực.” Thi Vực giơ môi lên, cười nói ra tên của mình.
Ở trước mặt người ngoài, anh vĩnh viễn đều là một bộ dáng lạnh băng băng, hơn nữa xưa nay luôn là người khác tới nịnh bợ hoặc là nịnh nọt anh,
xác suất anh chủ động tìm người chào hỏi tựa hồ bằng không.
”Tiểu
Vực à ....” Thi Tấn Thành cười sảng lãng: “Xem ra là ta già rồi, mắt
vụng về, lại có thể không có bản lĩnh nhận ra cháu trai của ta!”
Thi Vực lại không để ý ông có nhận ra mình hay không, nâng khóe môi khêu
gợi lên, “Vài năm không gặp, nhận không ra cũng đúng thôi.”
”Xem ra sau này hai nhà chúng ta phải thường xuyên qua lại, nếu không sẽ càng ngày càng lạnh nhạt rồi.” Thi Tấn Thành cười nói.
Hai người lại hàn huyên vài câu, lúc nói đến trên một vài đề tài Thi Vực
không có hứng thú, Thi Vực cũng biến hiện có chút thiếu hăng hái, nhưng
cũng không có quét hứng thú của đối phương.