Thẩm Chanh thoáng nhíu nhíu mày, đi về phía phòng bếp.
Trong phòng bếp, Thi Vực đang rán trứng, mặc một áo sơ mi màu đen, cổ áo khẽ rộng mở, cuốn tay áo, ưu nhã đến không còn dáng vẻ.
Anh như vậy chênh lệch rất lớn với dáng vẻ trong tưởng tượng của mọi
người, bởi vì anh không vào phòng bếp, đừng nói chi là tự động thủ làm
món ăn.
Bên cạnh, người giúp việc nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.
Có trời mới biết bọn họ đang lo lắng cái gì, nếu thao tác không đúng, phát sinh khí đốt thiên nhiên nổ tung hoặc là hoả hoạn gì đó, vậy phải
làm sao đây.
Nhìn thấy Thẩm Chanh đi tới, các cô vội hô: “Thiếu ....”
Hai chữ phu nhân, sau khi nhìn thấy Thẩm Chanh làm một động tác im lặng, liền kịp thời dừng lại.
Thẩm Chanh nhìn vào trong phòng bếp, không có suy nghĩ dư thừa, chẳng qua cảm thấy màn này có chút không chân thực.
Một người đàn ông đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp, vì phụ nữ của mình mà dẹp bỏ lòng tự trọng, khiến người ta khó mà tin được.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Chanh, Thi Vực xoay đầu lại nhìn cô, “Đi ngồi chờ anh.”
Thẩm Chanh gật gật đầu, xoay người đi đến nhà ăn.
Rất nhanh, Thi Vực liền đi ra từ phòng bếp, đặt một phần trứng chiên ở trước mặt Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh lại rót một ly nước ấm cho
cô, sau đó mở miệng như ra lệnh: “Uống nước trước rồi ăn, qua nửa tiếng
lại uống một ly sữa tươi.”
Thẩm Chanh bưng nước lên uống một ngụm, hỏi anh, “Vậy anh thì sao?”
Thi Vực ngồi xuống ở chỗ bên cạnh cô, lạnh lùng nói một câu: “Không đói bụng.”
”Vậy cũng phải ăn.” Thẩm Chanh nói xong, đưa ly nước cho anh, “Uống một ngụm.”
”Không uống.” Thi Vực trực tiếp từ chối.
”Uống đi!” Giọng của người phụ nữ nào đó vừa nhẹ lại vừa mềm.
“....”
Sự thật chứng minh, Thi Vực hoàn toàn không có sức chống cự gì với
Thẩm Chanh như vậy, đưa tay nhận cái ly lấy, đưa tới bên miệng uống một
ngụm.
Nhưng, thực sự chỉ có một ngụm.
Thấy vẻ mặt anh không vui, bộ dạng lạnh lùng đến cực điểm, Thẩm Chanh cười xấu xa: “Ông xã, em lại muốn nói câu nói kia, phải làm sao đây?”
“....” Thi Vực lạnh mặt, không nói gì.
”Em muốn nói câu nói kia, phải làm sao đây?”
“....” Thi Vực vẫn không nói chuyện.
”Vậy em nói nha?”
“....”
”Ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thực đó!”
“....”
Biết ngay là những lời đó, người phụ nữ này, thật sự là bị anh chiều đến vô pháp vô thiên rồi.
Mắt sắc của Thi Vực âm u, lạnh lùng liếc cô một cái: “Lần sau nếu để cho anh nghe được câu này, tự gánh lấy hậu quả.”
Thẩm Chanh lại bưng nước lên uống một ngụm, thả cái ly ở trên bàn
cơm, dùng tay chống cằm nhìn anh: “Em đang mang thai, anh sẽ đánh em, sẽ mắng em, hay sẽ bắt nạt em, em sợ hậu quả gì?”
Thi Vực híp híp mắt, cực kỳ nguy hiểm: “À? Em vốn định mang thai cả đời ư?”
Thẩm Chanh: “....”
Lời nói ra mà không kinh động lòng người thì có chết cũng không nguôi, câu nói đầu tiên đã làm cô không phản bác được.
Cô mặc kệ anh, cúi đầu xuống, gắp một phần trứng chiên nhỏ bỏ vào trong miệng, nhai hai cái.
Còn chưa kịp nuốt xuống, trong dạ dày liền dâng trào một trận bốc
lên, vội vàng rút từ trong hộp giấy ra mấy tờ khăn giấy che miệng lại,
phun đồ trong miệng ra.
Thấy thế, ánh mắt Thi Vực trầm xuống, rút một tờ giấy khăn lau miệng
cho cô, sau đó hỏi cô: “Không thoải mái? Hay là không hợp khẩu vị?”
Thẩm Chanh lắc lắc đầu, “Không có gì, phản ứng thời gian mang thai.”
Thi Vực nghe tiếng, chân mày càng nhíu chặt hơn, “Nếu như ăn không vô thì không ăn, uống chút sữa tươi, anh dẫn em đi khám bác sĩ.”
”Không cần, không nghiêm trọng như vậy.” Thẩm Chanh nói xong, lại gắp một khối trứng chiên đưa vào trong miệng, nhai nhóp nhép ép buộc mình
nuốt xuống, sau đó nhìn anh cười: “Mùi vị không tệ.”