Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 887: Chương 887: Muốn ăn cái gì?




Chương 887: Muốn ăn cái gì?

Editor: May

Thích Cảnh Nhân ừ một tiếng, nghiêm trang nói: “Không tiếp điện thoại của anh là bởi vì công chuyện, tôi quá bận.”

Tần Thiếu Bạch dùng tay chống đỡ khung cửa, chặn đường đi của cô, giống như đứa bé ăn vạ nhìn cô: “Dù sao hai chọn một, đi ăn cơm và đưa em về nhà.”

“Thôi, vậy thì ăn cơm đi.” Thích Cảnh Nhân vẫy vẫy tay, “Dù sao cũng là anh mời.”

Đến gần lúc mười giờ, bầu trời đêm xuất hiện vầng trăng sáng, tia sáng như có như không, mang theo sắc thái thần bí.

Thi Ngạo Tước lái xe đến cửa ra vào Ciaos rồi dừng hẳn, chờ Tô Cửu Y, chưa tới hai phút, cô liền đi ra từ bên trong.

Dựa vào ở trên cửa kính xe, nhìn sắc mặt cô gái nhỏ vẫn có chút tái nhợt, Thi Ngạo Tước bất giác nhíu mày.

Tô Cửu Y liếc mắt nhìn về phía anh, miễn cưỡng đi tới.

Đợi cho cô đến gần, Thi Ngạo Tước lạnh nhạt liếc nhìn cô, mở miệng nói: “Lên xe đi.”

Tô Cửu Y gật gật đầu, cẩn thận mở cửa xe, sợ động tác mình quá lớn sẽ chọc cho người đàn ông này không vui.

Cô ngồi trên chỗ ngồi ghế trước, buộc dây an toàn ở dưới nhắc nhở của Thi Ngạo Tước.

Vốn muốn nói gì, nhưng đúng lúc đó, bụng kêu lên “ùng ục“.

Tô Cửu Y có chút bối rối, mặt đỏ thành một mảnh, dư quang lén lút liếc về phía người đàn ông bên cạnh, sợ anh sẽ có vẻ mặt ghét bỏ, không ngờ anh lại cười.

Môi khêu gợi khẽ cong lên trên, đôi mắt thâm sâu nhuộm lên chút ý cười thâm trầm.

Người đàn ông này cười còn rất đẹp mắt.

Anh luôn là một bộ dáng lành lạnh cao cao tại thượng, nhưng hiện tại anh quả thật đặc biệt ôn hòa.

Biến chuyển như vậy, khiến Tô Cửu Y có chút không biết theo ai, cô lôi kéo góc áo T-shirt của mình, giả bộ như không nhìn thấy bộ dáng của anh, nhìn về phía cửa xe bên ngoài.

Không biết nên nói cái gì để giảm bớt bầu không khí như vậy, cho nên cô đành phải duy trì im lặng.

Giữa bọn họ, giống như rất dễ lâm vào ngượng ngùng.

“Muốn ăn cái gì?” Lúc hỏi vấn đề này, anh thu hồi nụ cười, lại biến trở về bộ dáng trước kia.

“Không cần, tôi ....”

“Ăn cái gì?” Thi Ngạo Tước không cho cô một cơ hội nói hết lời, bá đạo chặt đứt lời cô.

Tô Cửu Y nghiêng nghiêng mặt nhìn anh một cái, vốn muốn cự tuyệt, nhưng lời nói đến bên miệng lại thay đổi vị, “Sẽ có thể.”

“Ừ.”

Lái xe đi ra ngoài, đại khái qua mười bảy mười tám phút đường xe, xe ngừng ở một ngõ hẻm nhỏ im ắng bên ngoài.

Mấy trăm vạn xe sang trọng lái tới chỗ này, Tô Cửu Y có chút kỳ quái nhìn anh, trong mắt đều là nghi vấn.

“Xuống xe.” Anh dửng dưng nhắc nhở một câu, liền cỡi giây nịt an toàn ra, xuống xe.

Tô Cửu Y sáng tỏ, cũng đi theo xuống xe, sau khi xuống xe, vẫn luôn theo sau lưng anh.

Hai người một trước một sau đi vào trong ngõ nhỏ, đây là một ngõ hẻm có chút cũ kỹ, đèn đường có chút tăm tối.

Tuy rằng hoàn cảnh không tốt, nhưng trong ngõ nhỏ lại rất náo nhiệt, cách phía trước không xa có mấy đứa bé đang đá cầu chơi đùa, tiếng cười nói rộn ràng không ngừng.

Nhìn thấy những đứa bé kia, Tô Cửu Y nhớ tới mình khi còn bé, cô không giống như những đứa trẻ khác, bởi vì mẹ cô mất sớm, cho nên tính cách cô trở nên có chút hướng nội, luôn thích trốn một mình trong phòng.

Sau đó, cha cưới một phụ nữ khác, lúc đầu mẹ kế đối với cô rất không tồi, khiến cô dần dần thoát ra trong bi thống mẹ mất đi.

Rồi càng về sau, Tô Man Ngưng sinh ra, mẹ kế đã không còn rãnh rỗi để ý cô nữa, tính tình bắt đầu trở nên rất xấu, động một chút lại quở trách cô, đánh cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.