Editor: May
Lần này sau khi tin nhắn gửi qua, Thi Ngạo Tước vẫn chưa trả lời, nghĩ anh có thể đã ngủ, cũng không có ý định quấy nhiễu anh nữa, cô để điện thoại đến trên tủ đầu giường, nằm lại trên giường một lần nữa, tắt đèn.
Ngay tại lúc cô vừa nhắm mắt lại, cửa phòng đột nhiên bị người gõ vang, sau đó truyền đến giọng nói của Tô Man Ngưng: “Chị, chị đã ngủ chưa?”
Giọng nói của cô ấy rất nhỏ giọng, như là sợ bị người phát giác.
Ngày xưa lúc Tô Cửu Y ở nhà, Tô Man Ngưng rất ít khi đến tìm cô, nếu như không phải có chuyện gì quan trọng, bình thường Tô Man Ngưng đều sẽ chờ đến ngày hôm sau chạm mặt cô mới nói.
Tô Cửu Y xoay người xuống giường, không có mở đèn, sờ soạng tiến lên mở cửa phòng ra.
“Chị, chúng ta đi vào nói.”
Tô Man Ngưng nhìn có vẻ rất vội, liền trực tiếp vào gian phòng khi chưa được sự cho phép của Tô Cửu Y, sau khi đi vào, thuận tiện khóa cửa phòng.
“Sao vậy?” Tô Cửu Y hỏi cô.
“Là như vậy.” Tô Man Ngưng chẳng quan tâm trong phòng có mở đèn hay không, vội nói: “Ba mẹ nói an bài chị ngày mai xem mắt, ngay tại nhà của chúng ta. Chính là người đàn ông nói với chị buổi sáng đó, hình như là tên Tôn Chí Hạo.”
An bài cô xem mắt không trưng cầu ý kiến của cô? Thậm chí không có thông báo một tiếng. Tô Cửu Y không khỏi cười, “Nếu bọn họ muốn chơi, vậy tôi sẽ theo bọn họ chơi thật tốt, chẳng qua chỉ là xem mắt mà thôi.”
Tô Man Ngưng không ngờ cô sẽ thản nhiên như thế, thoáng kinh ngạc một chút, sau đó nhíu nhíu mày nói: “Trong nhà Tôn Chí Hạo có chút tiền, nhưng tuổi của ông ta có chút lớn, chị có thể tiếp nhận được sao?”
“Bao nhiêu?” Tô Cửu Y hỏi.
“Tuổi hơn bốn mươi đi, hơn nữa còn từng kết hôn một lần. Hiện nay đã ly hôn, còn có một đứa con gái tám tuổi do ông ta nuôi dưỡng.” Tô Man Ngưng hồi đáp.
“À.” Tô Cửu Y đáp lại một tiếng, sau đó ung dung thản nhiên nói một câu: “Rất tốt.”
“Chị....” Tô Man Ngưng nhíu chặt lông mày, hiển nhiên là đang lo lắng cho cô.
“Em trở về đi, chị biết rồi.” Tô Cửu Y hạ lệnh đuổi khách, cũng không phải đang cố ý bất hòa với Tô Man Ngưng, mà là cảm thấy chuyện này không liên quan đến Tô Man Ngưng, không muốn liên lụy đến cô ấy, dù sao cô ấy và mình không phải là một loại người.
“Được rồi.” Tô Man Ngưng biết nhiều lời vô ích, gật đầu nói: “Vậy em trở về phòng đây.”
Sau khi nói xong, cô ấy nắm đồ vặn cửa đè xuống, mở cửa phòng đi ra ngoài, sau khi ra ngoài lại quay đầu lại liếc nhìn Tô Cửu Y, chỉ là cảnh vật chung quanh quá tối đen, thấy không rõ lắm vẻ mặt của đối phương.
Tô Man Ngưng đứng ở ngưỡng cửa hơi đắn đo một lát, trước khi rời đi, vẫn nói câu: “Nếu như có thể, chị vẫn là rời đi đi. Em đã làm vật hy sinh một lần, em không hy vọng chị lại trở thành quân cờ trong tay ba. Hơn nữa Tôn Chí Hạo và Tống Trí Kha không thể so với nhau, dù nhân phẩm ông ta tốt hơn nữa, cũng là một người đàn ông đã kết hôn và ly dị một lần. Ông ta lớn hơn chị hai mươi tuổi, kinh nghiệm đã trải qua nhiều hơn chị rất nhiều, một người đàn ông như vậy, nếu như không phải thật tâm, chị sẽ chịu thiệt thòi.”
Tô Cửu Y cũng không cảm thấy lời Tô Man Ngưng nói không có đạo lý, hơn nữa cũng đồng ý tất cả phân tích của cô ấy, dù những năm này cô ở bên ngoài lăn lộn được một chút kinh nghiệm, đạo hạnh cũng không thể so với một người đàn ông sống lâu hơn cô hai mươi năm.
Cho nên nói, Tô Man Ngưng lo lắng cũng không phải là dư thừa, bởi vì ngay cả chính cô cũng cảm thấy nếu thật sự gả cho một người đàn ông như vậy, tương lai có lẽ sẽ như đặt mình ở trong địa ngục, sống không bằng chết.