Thi Vực hoàn toàn sẽ không cho Thẩm Chanh cơ hội đưa tay nhận lấy,
trực tiếp đoạt ly nước trong tay Phượng Cửu Mị bỏ lên trên bàn, lôi kéo
Thẩm Chanh đứng dậy, “Chúng ta về nhà súc miệng.”
Ôn Uyển bưng hoa quả đến ban công vào lúc này, thấy hai người sắp đi, không kiềm được nhíu mày, “Sao cơm còn chưa ăn đã muốn?”
”Ăn rồi.”
Thi Vực dẫn Thẩm Chanh đi ra ngoài, lúc đi tới cửa, quay đầu lại nhìn Phượng Cửu Mị và Ôn Uyển, lạnh lùng nói: “Bao tử mẹ không tốt, đừng để
bà ăn quá nhiều.”
Phượng Cửu Mị gật gật đầu, “Ừ, anh biết.”
Bao tử Ôn Uyển không tốt, là vì đi sớm về tối lúc công ty mới xây
dựng, quá mức bận rộn mà thường hay không quan tâm ăn cơm, cho nên đói
đến ra bệnh bao tử, mà cái bệnh này cũng vẫn luôn theo bà hơn mười năm.
Lúc ấy Phượng Cửu Mị vẫn chưa có rời khỏi nhà họ Thi, cho nên biết Ôn Uyển có cái bệnh này, cũng vẫn luôn rất lo lắng về thân thể của bà.
Trên đường về nhà, trong xe.
Thẩm Chanh như là sực nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn về phía người đàn
ông đang hết sức tập trung lái xe, hỏi, “Anh trai của anh vốn tên là
Phượng Cửu Mị à?”
Thi Vực nói một câu không phải, sau khi nghiêng mắt liếc cô một cái lại thu hồi tầm mắt, nhìn không chớp mắt về phía trước.
”Em hỏi để làm gì?”
Giọng nói trầm thấp mơ hồ mang theo vài phần ghen tuông.
”Không làm gì, chỉ tùy tiện hỏi một chút.”
Thẩm Chanh quay đầu nhìn ngoài cửa xe, bộ dạng hờ hững này, nhìn có vẻ thật sự như chỉ là tùy tiện hỏi một chút.
Xe lái đi một đoạn rất lâu, Thi Vực vẫn luôn lặng im không nói đột nhiên lên tiếng: “Thi Mị.”
Thẩm Chanh nghe tiếng sửng sốt, nghiêng mặt qua nhìn anh.
”Thi Mị.”
Anh lại lặp lại lần nữa.
”Ừ.”
Cô đáp lại một tiếng, thanh tuyến không có chút dao động, vẻ mặt bình tĩnh không có thay đổi gì.
”Phượng Cửu Mị là tên anh ấy dùng để che dấu thân phận của mình, mà
Mị Cửu Môn, chính là một tổ chức rất lợi hại do anh ấy khai sáng. Thủ hạ trong tổ chức, không chỉ có thể che dấu thân phận của Môn chủ, còn có
thể lừa gạt người khác. Cho nên anh tình anh ấy chín năm, nhưng vẫn
không tìm được tung tích của anh ấy.”
Nghe được anh nói như vậy, Thẩm Chanh nhẹ nhăn lông mày một chút:“Vậy lần em bị bắt đi trước đó thì sao? Sao anh tìm được em? Lại làm sao biết Phượng Cửu Mị và Thi Mị là cùng một người ?”
Tốc độ xe dần dần chậm lại, Thi Vực cũng theo đó thả chậm tốc độ nói
chuyện: “Còn nhớ lần anh ấy để cho chúng ta lựa chọn trước đó không?”
Lựa chọn?
Thẩm Chanh gật gật đầu, “Còn nhớ. Anh ta để cho chúng ta lựa chọn
trong vô số bình thủy tinh, có sống, có chết, có sống không bằng chết.”
Thi Vực im lặng một lát, mở miệng: “Chữ trên tờ giấy trong bình, là chữ viết của anh ấy.”
”Cho nên anh nhìn ra chữ viết của anh ta nên đoán được thân phận của anh ta, đoán được mật mã Mị Cửu Môn?”
”Ừ.”
”Hơn nữa khi đó anh cũng biết anh ta sẽ không giết em, đúng không?”
Thi Vực không có trả lời vấn đề của cô, mà là thu hồi một tay từ trên tay lái đến cầm tay của cô.
”Coi như lúc ấy không biết, anh cũng sẽ nghĩa vô phản cố đi đến cứu
em như vậy. Nếu như em thật chết đi, anh cũng sẽ không sống một mình.”
Mỗi chữ mỗi câu, nói rất có khí phách.
Nếu như em thật chết đi, anh cũng sẽ không sống một mình.
Lời nói này giống như là đóng dấu, khắc thật sâu ở trên trái tim Thẩm Chanh.
Dù là dùng một con dao găm Thẩm Chanh khoát trái tim thành mảnh nhỏ, cũng không khoét được lời thể anh đã hạ.
Thẩm Chanh nắm ngược tay của anh, nhìn về dòng xe cộ phía trước bắt
đầu khởi động, chậm rãi cong khóe môi lên, “Biết anh không nỡ để em chết một mình, cho nên em không sợ.”