Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1033: Chương 1033: Ngày mai anh có thể đi giải sầu với tôi không?




Chương 1034: Ngày mai anh có thể đi giải sầu với tôi không?

Editor: May

Huống chi cảm tình gì đó chỉ là suy đoán, từ nhỏ đến lớn cô rất ít tiếp xúc với đàn ông, cho nên hoàn toàn không có cách nào phỏng đoán cách nghĩ trong lòng bọn họ, rốt cuộc Thi Ngạo Tước là thích cô hay chỉ là bỗng chốc cao hứng, cô hoàn toàn không thể phán đoán.

Cho nên trốn tránh mới chính là phương thức bảo vệ mình tốt nhất.

Quyền Tâm không có làm khó cô, cũng không có kén cá chọn canh nữa, giống như kiêu căng lúc mới đến chỉ là hạ mã uy cho bọn họ mà thôi.

Nhưng cô ta cũng vẫn là bộ dáng vênh váo hung hăng, Tô Cửu Y không đi phòng ăn, cho nên số lần hai người gặp mặt ít đi rất nhiều.

Tối nay, Tô Cửu Y giống như thường ngày đi tới khu vườn hoa mình quản lý, vừa thưởng thức cảnh đẹp ánh trăng, vừa gửi tin nhắn trò chuyện với Dạ Hàn chuyện lý thú suốt hai ngày.

Hai người chung đụng đơn giản giống như bạn bè cũ.

Lúc đi tới bên cạnh giàn nho, đột nhiên nghe được đầu kia giàn trồng hoa truyền đến tiếng vang xột xoạt, hình như là có người đang nói chuyện.

Lúc này trong bầu trời đêm tràn ngập sương mù dày đặc lần lượt tản ra, ánh trăng phá tan bóng đêm trói buộc vô biên chiếu rọi xuống dưới, dưới ánh sáng mông lung, Tô Cửu Y thấy rõ ràng bóng dáng của người đối diện.

Quyền Tâm đứng ở bên cạnh Thi Ngạo Tước, cánh tay vịn cánh tay của anh, cách vô cùng gần, động tác rất thân mật.

Bóng đêm quá tối, Tô Cửu Y không thấy rõ biểu cảm trên mặt Thi Ngạo Tước, nhưng cô có thể tưởng tượng ra được, nhất định là ôn nhu cô chưa từng thấy qua đi.

Điện thoại Tô Cửu Y nắm trong tay đột nhiên sáng lên đèn nhắc nhở, nhưng cô hoàn toàn không có tâm để ý tới tin nhắn Dạ Hàn gửi tới.

Cảm giác một màn trước mắt như là một tảng đá khổng lồ, đặt ở lồng ngực của cô, thở không nổi.

Cô thậm chí đều quên rốt cuộc mình trở lại gian phòng như thế nào.

Ôm gối ngồi ở trên giường, vùi mặt sâu vào trong đầu gối, cô cảm giác mình dường như lại nhớ tới lúc ở nhà họ Tô, toàn thân lạnh như băng không có một chút cảm giác an toàn.

Cảm giác ngạt thở khó chịu tuôn trào vào trong lòng, cô chỉ cảm thấy máu toàn thân đều xông vào trong đầu của mình, chỗ hốc mắt có nóng bỏng bức người.

Có thể là đợi thời gian rất lâu cũng không đợi được câu trả lời, Dạ Hàn bên kia trực tiếp gọi điện thoại tới.

Tiếng chuông dễ nghe vang lên ở bên tai cô, Tô Cửu Y ngẩng mặt, theo bản năng tìm kiếm điện thoại di động của mình ở trên giường.

Vừa rồi mình nói với Dạ Hàn muốn ở trong sân thêm một lát, nhưng lại quên trả lời tin nhắn anh, vào giờ phút này sự quan tâm của Dạ Hàn khiến cô cảm thấy có vài phần ấm áp.

“Alo.” Vừa mở miệng, Tô Cửu Y liền phát hiện trong giọng nói lại nhuộm lên khóc nức nở.

“Sao vậy?” Rất hiển nhiên đối phương nghe được trong giọng nói của cô không đúng, ân cần hỏi thăm.

Cô im lặng thật lâu không nói gì, chỉ lưu lại hô hấp sâu cạn không đồng nhất ở trong loa, Dạ Hàn cũng không có ý giục cô trả lời, đoán được tâm tình của cô không quá tốt.

Sau khi thời gian đã qua thật lâu, Tô Cửu Y mới lên tiếng: “Ngày mai anh có thể đi giải sầu với tôi không?”

“Đương nhiên có thể, vừa vặn ngày mai tôi không có chuyện gì.” Đầu kia ống nghe kia vang lên tiếng cười sảng lãng.

“Vậy cám ơn anh, sáng mai sẽ liên lạc lại, tôi có chút mệt, muốn ngủ rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Tô Cửu Y vỗ vỗ gương mặt của mình, cố nén nước mắt muốn mãnh liệt tuôn ra từ trong hốc mắt, cầm lấy đồ ngủ trên giá áo đi vào phòng tắm.

Không biết đây có tính là thất tình hay không, nhưng cô biết mình không thể bị một Thi Ngạo Tước này đánh bại, dù sao ngay từ đầu bọn họ đã hoàn toàn không có gì.

Dạ Hàn cúp điện thoại đứng ở trước cửa sổ sát đất im lặng thật lâu, cảnh đêm thành phố này rất đẹp, nhưng tâm tư của anh rõ ràng không ở đô thị phồn hoa trước mặt nữa, mà là đã sớm bay tới trên người Tô Cửu Y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.