Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 609: Chương 609: Người Một Nhà Thi Diệu Nam Trở Lại.




Trong lúc nhất thời, Thẩm Chanh xúc động rất nhiều.

Cô nghĩ tới người mẹ đã qua đời, nếu như bà còn sống, nhất định cũng sẽ đem đồ tốt nhất cho cháu của mình.

”Cảm ơn mẹ chồng.”

Ngoại trừ hai chữ cảm ơn, cô thật sự không biết nên nói thêm gì nữa.

Ôn Uyển lại nhíu mày, “Chúng ta là người một nhà, về sau không cho ai nói cảm ơn với người còn lại, biết không?”

Thẩm Chanh câu khóe môi, khẽ gật đầu, “Được.”

Khoảng chín giờ rưỡi, khách mời lục tục đến biệt thự.

Người tới tham gia buổi tiệc đều mặc rất chính thức, nam vận đồ tây trang, nữ hoa y cẩm phục.

Một chiếc Lincoln dài chậm rãi lái vào cửa chính biệt thự, đi qua 300m thảm dài, vững vàng dừng lại trên bãi đậu xe.

Bốn cửa xe đồng thời mở ra, từ trên xe bước xuống một nam hai nữ.

Dẫn đầu xuống xe là một người đàn ông ngoài năm mươi, bộ dạng không nói cười tùy tiện, nhìn có vẻ rất là nghiêm túc.

Sau đó người phụ nữ đi xuống từ chỗ cạnh tài xế, tuổi hơn bốn mươi, dáng người và làn da đều được bảo dưỡng tương đối tốt, mặc một bộ váy màu tím sậm, rất nổi bật khí chất của bà ta.

Sau khi người phụ nữ xuống xe, trực tiếp vòng qua đầu xe, theo thói quen khoác ở cánh tay người đàn ông.

Hiển nhiên, đây là một đôi vợ chồng.

Mà cô gái đi xuống từ ghế sau, tuổi không lớn lắm, ước chừng 22 23, có vài phần tương tự với bộ dáng người đàn ông.

”Đó không phải nhị gia nhà họ Thi - Thi Diệu Nam ư?”

Chung quanh, không biết là ai nhận ra một người trong đó.

”Thi Diệu Nam?” Có người bàng hoàng, “Không phải mấy năm trước ông ta mang theo người một nhà đi nước S phát triển ư? Tại sao trở về rồi?”

”Có lẽ là kiếm đượ tiền nên trở lại thôi, hơn nữa, sự nghiệp nhà họ Thi rất lớn, tài sản xí nghiệp nhiều như vậy, nhất định phải có người kế thừa mới được. Ai sẽ gây khó dễ với tiền chứ?”

Thi Diệu Nam trong miệng mọi người đang nghị luận, là con trai lớn của ông cụ nhà họ Thi, anh trai ruột của Thi Diệu Quang, cũng chính là bác cả của Thi Vực.

”Cha, từ lúc nào nào nhà anh họ con trở nên khí thế như vậy rồi?”

Cô gái giẫm giày cao gót mười centimet đi đến trước mặt Thi Diệu Nam, lôi kéo tay của ông hỏi.

”Khả Nhi, con quá lâu không tới cho nên không biết, mấy năm trước mẹ và cha con đã tới một chuyến, lúc ấy cũng đã xây dựng rộng lớn như vậy rồi.”

Người phụ nữ nói chuyện tên là Triệu Thấm Nhã, là vợ chính thức của Thi Diệu Nam.

”Xem ra con đã quá lâu không trở lại rồi.” Thi Khả Nhi cười cười với Triệu Thấm Nhã, “Mẹ, anh họ con lợi hại như vậy, vậy vợ của anh ấy hẳn là cũng không quá kém nhỉ?”

Lúc Triệu Thấm Nhã muốn nói gì đó, Thi Diệu Nam vẫn luôn thận trọng kín đáo ở bên cạnh lên tiếng: “Được rồi, vào thôi.”

Thi Khả Nhi chép miệng, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người đi vào trong.

Một nhóm ba người vừa bước vào, một chiếc xe khác liền lái tới.

”Diệu Quang, hôm nay em mặc như vậy sẽ không làm anh bẽ mặt đi?”

Xe vừa mới dừng lại, Diệp Cẩn liền không thể chờ đợi được móc từ trong túi ra cái gương, soi gương nhìn bộ quần áo trên người.

”Bẽ mặt gì?” Thi Diệu Quang quay đầu đánh giá cô ta một chút, “Hôm nay cách ăn mặc của em chỉ làm cho anh tăng thêm mặt mũi.”

”Nhưng em nghe nói người một nhà Thi Diệu Nam cũng đã trở lại, em sợ người khác sẽ so sánh em với Triệu Thấm Nhã, dù sao tất cả phương diện của người ta đều ưu tú hơn em. Em không muốn nghe người khác nghị luận anh, nói anh cưới một Tiểu Tam phá đám gia đình nhà người ta....”

”Miệng ở trên người người khác, bọn họ muốn nói gì thì để cho bọn họ nói. Người ta nhìn em như thế nào không quan trọng, chính mình làm tốt là được.” Thi Diệu Quang đẩy cửa xe ra xuống xe, ngay sau đó vòng qua đầu xe mở cửa xe thay Diệp Cẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.