Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 244: Chương 244: Nhất Định Phải Khi Dễ Người Như Vậy Sao.




Xong rồi!

Anh thật sự có chìa khóa!

Két một tiếng, cửa phòng mở ra rồi...

Dưới tình thế cấp bách, phản ứng đầu tiên của Thẩm Chanh chính là dùng tay chống giữ cửa: “Không cho phép đi vào, tôi không có mặc quần áo!”

Rất rõ ràng đây là đang trợn tròn mắt nói lời bịa đặt.

”Không có mặc quần áo, đúng lúc.”

Sự thật lại một lần nữa chứng minh, Thi Vực không phải là một người đàn ông tốt tính khí, anh chỉ hơi dùng sức, thân thể Thẩm Chanh liền chợt nghiêng về phía sau, sau đó ngã xuống đất.

”Ưm ....”

Cái mông chạm đất, đau đến cô nhướng mày, phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Thi Vực đẩy cửa đi vào, trên khuôn mặt tuấn mỹ phủ kín áng mây mù, anh đứng ở trước mặt Thẩm Chanh, nhìn xuống cô từ trên cao, “Không phải không mặc quần áo ư, mặc vào khi nào vậy?”

Thẩm Chanh ngồi bệt dưới đất, xoa cái mông, ngẩng đầu nhìn anh, hừ nhẹ: “Ai cần anh lo!”

”Ừ, không cần tôi lo thật sao.” Giọng nói Thi Vực lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ, “Đứng lên!”

Bảo cô đứng lên thì cô liền đứng lên sao? Thẩm Chanh giống như hờn dỗi, ngồi bệt dưới đất không chịu đứng lên, “Xin lỗi, trên người đau, không đứng lên nổi.”

Thi Vực tới gần cô một bước, khẽ cúi người, ánh mắt âm u khiếp người, “Đứng không nổi?”

”Ừ!”

”Rất tốt, vậy tối nay em ngủ trên mặt đất.”

Thi Vực chỉ là lạnh nhạt liếc nhìn cô, liền sải bước ra, trực tiếp đi tới từ bên cạnh cô.

Thẩm Chanh: “....”

Nhất định phải vô tình như vậy, nhất định phải khi dễ người như vậy sao.

Nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, Thẩm Chanh nghiến răng, dùng ánh mắt oán hận, lăng trì anh trăm ngàn lần.

Ngủ thì ngủ, trời rất nóng, chẳng lẽ cô còn sợ ngủ trên sàn nhà không được.

Vì đánh cuộc cơn tức này, Thẩm Chanh thật sự nằm ở trên sàn nhà, cô nghiêng người qua, đưa lưng về phía giường lớn, nhắm mắt lại.

Thi Vực cởi quần áo ra, nằm dài trên giường, thuận tay cầm tạp chí kinh tế tài chính đặt ở tủ đầu giường qua, lật xem.

Trời đã tối đen, trong phòng lóe lên ánh đèn hơi yếu, ngọn đèn mờ nhạt, tăng thêm mấy phần hơi thở thần bí.

Thi Vực khép tạp chí lại, quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ ngủ trên mặt đất, mày kiếm dựng lên, giọng nói lạnh đến mức dọa người: “Tới đây ngủ.”

Rất có bản lĩnh mà, quản cô làm gì? Không phải bảo cô ngủ trên mặt đất sao, có bản lĩnh thì anh cứ mặc kệ đi!

Thẩm Chanh coi như không nghe thấy lời của anh, không đáp lại chút nào, tiếp tục giả vờ ngủ.

Thấy cô không nhúc nhích, chân mày Thi Vực càng nhíu chặt hơn. Người phụ nữ này, không chỉ tính tình lớn, còn bướng bỉnh!

Đại khái qua một phút đồng hồ, thấy Thẩm Chanh vẫn không có phản ứng, cuối cùng Thi Vực cũng không nén được tức giận, vén chăn lên, nhanh chóng nhảy xuống giường.

Trong hoàn cảnh tối đen, thân hình của anh có vẻ càng thêm thon dài, khuôn mặt người thần nhìn thấy đều căm phẫn càng trở nên hoàn mỹ, tìm không ra một chút tỳ vết nào.

Thẩm Chanh đặc biệt nhạy cảm, tuy rằng đưa lưng về phía anh, nhưng vẫn cảm giác được anh đang tiến lại gần cô, một bước, hai bước, cách cô càng lúc càng gần.

Lông mi thật dài rung động một chút, cô hít sâu một hơi, tận lực khiến bản thân tỉnh táo lại, không để cho anh nhìn ra mánh khóe.

Hô hấp cô ổn định, tư thế ngủ an ổn, nhìn có vẻ, không giống giả bộ ngủ, giống như là thật sự ngủ rồi.

Thi Vực dừng chân ở trước mặt cô, cúi người xuống, nhìn gương mặt tinh xảo kia của cô, trong con ngươi vốn lạnh lùng không khỏi nhuộm lên một chút ôn nhu.

Anh đột nhiên đưa tay ra, vén tóc tán loạn trên má của cô đến sau tai, động tác này nhìn như không cẩn thận, thật ra lại là biểu hiện khi cưng chiều một người nào đó mới có.

Thi Vực bất lực giương môi, vẽ ra một nụ cười không rõ thâm ý.

Rõ ràng đang giận cô, muốn cho cô chịu chút đau khổ, nhưng lại không hạ quyết tâm không quan tâm cô được.

Anh chìm đắm, hoàn toàn chìm đắm ở trong tay người phụ nữ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.