Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 597: Chương 597: Nhảy Thoát Y, Cô Dám Nhảy Không?




Nhưng người phụ nữ kia lại coi như không thấy vẻ mặt hai người, cười duyên đá lông nheo, “Hai đấng mày râu uống rượu rất nhàm chán, có phụ nữ phụng bồi đó mới gọi là hưởng thụ. Thật ra tửu lượng của tôi không tồi, nếu không các người mang theo tôi cùng nhau uống? Vui đùa một chút, chơi trò chơi đoán số gì đó....”

Ánh mắt Thi Vực dừng lại ở trên người cô ta chỉ một giây, liền thu về, vẻ mặt lạnh lùng, hoàn toàn không có ý định muốn nói nửa chữ với cô ta.

Anh tiếp tục uống rượu, chỉ là lần này uống không phải là bia, mà là rót một ly rượu đỏ, tư thái ưu nhã lắc lư ly rượ, đưa đến bên môi ưu nhã thưởng thức.

Phượng Cửu Mị khẽ hé mắt, giơ chai bia lên uống một ngụm rượu, trước một giây thu hồi tầm mắt, lộ ra chút thần sắc chán ghét.

Giống như tâm tình vốn rất tốt lại nhận lấy ảnh hưởng thật lớn.

”Hai vị soái ca, các người đừng phớt lờ người ta chứ! Cơ hội tốt như vậy, có thể chơi liền cùng nhau chơi thôi!” Người phụ nữ chưa chịu chết tâm.

Thế nhưng lần này, Thi Vực và Phượng Cửu Mị lại keo kiệt đến một ánh mắt cũng không chịu bố thí cho cô ta, càng thêm coi như không nghe thấy lời nói của cô ta.

”Ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, xem ra hôm nay đã gặp gỡ Liễu Hạ Huệ rồi ....”

Tuy rằng tư sắc của người phụ nữ này không được tốt lắm, nhưng không tính là quá kém, miễn cưỡng có thể cho 70 điểm.

Phụ nữ trên trung đẳng giống như vậy, thường đều rất tự tin, đặc biệt khi đang đối mặt với đàn ông.

Chủ động lấy lòng lại không chiếm được đáp lại, vì vậy chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ.

Cô ta khom người nằm sấp trên tường rào vườn hoa, dùng hai khuỷu tay chống đỡ ở phía trên, nặn ra một đường sâu trước ngực.

”Soái ca....”

Cô ta nháy mắt về phía Thi Vực và Phượng Cửu Mị, đồng thời cắn môi dưới, làm ra một bộ dáng quyến rũ.

Thẩm Chanh bưng sủi cảo đi ra từ bên trong, vừa hay nhìn thấy khung cảnh nóng bỏng này.

Cô đi lên trước thả sủi cảo lên bàn, mới liếc mắt một cái nhìn người phụ nữ bên kia, vẻ mặt vẫn luôn lạnh nhạt, không có chút thay đổi.

Đều nói phụ nữ luôn ghen tị, quả nhiên không giả.

Thẩm Chanh vừa lộ mặt, người phụ nữ kia liền xem cô là đối thủ, lộ ra vẻ mặt không phục.

Nhìn thấy nét mặt của cô ta, Thẩm Chanh không để ở trong lòng, cũng không tính để ý cô ta.

Lúc đang muốn quay người ngồi xuống, người phụ nữ kia lại đột nhiên làm ra hành động kinh người, kéo dây đai xuống, cởi dây đai áo trên người ra, còn lộ ra vẻ mặt không chịu thua.

”Nhảy thoát y, cô dám nhảy không?”

Người phụ nữ cười khiêu khích, xoay người vây quanh cây phơi đồ trên lên can, hơn nữa vừa nhảy vừa cởi.

Bởi vì vừa rồi đã cởi quần áo ra, cho nên lúc cô ta bắt đầu khiêu vũ liền đưa tay đi kéo khóa kéo trên váy xuống.

Động tác kia, mang theo vài phần khiêu khích, lại mang theo vài phần hương vị sắc tình.

Một đạo hàn khí, thoáng qua từ trong con ngươi Thẩm Chanh.

Cô trực tiếp xoay người bưng một ly rượu từ trên bàn, đi nhanh về phía trước vài bước, không kịp suy nghĩ liền giội lên người phụ nữ đối diện.

”Tiểu tiện nhân.”

Lời vừa dứt, ào....

Người phụ nữ bị giội cho một thân rượu.

Chất lỏng màu đỏ chảy theo tóc của cô ta xuống, lại chảy theo xuống từ trên người cô ta, đặc biệt nhếch nhác.

”Cô....”

Thẩm Chanh khó chịu với cô ta: “Tôi thế nào, không phục cô nhảy qua đây đánh tôi.”

Bởi vì do cấu tạo căn hộ, ban công và vườn hoa căn hộ cùng tầng cách nhau rất gần, cho nên rất dễ dàng nhìn thấy tình huống đối diện.

Nếu như so sánh với tầng lầu thấp, về cơ bản đều có biện pháp phòng hộ, gắn lan can phòng hộ, hoặc là xây tường rào cao.

Nhưng đây là đang tầng 18, tầng lầu rất cao, không người nào dám dùng tánh mạng của mình để vui đùa, chuyện leo vách tường như vậy, bình thường đều không ai dám làm.

Bởi vì không có người nào sẽ cầm tánh mạng của mình nói đùa.

Đừng nói là tầng 18, chỉ tẻ xuống từ tầng tám, xác suất chết cũng là 80%.

Cho nên, người phụ nữ kia cũng hoàn toàn không dám leo sang!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.