Editor: May
Thẩm Chanh nghe câu được câu không.
Thật ra phía dưới ngoại trừ những người muốn cầu cạnh Thi Diệu Quang, hy vọng ông ta giúp đỡ công việc, người nghiêm túc nghe cũng không có bao nhiêu.
Tất cả mọi người tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm với nhau, trong đó có mấy danh viện thiên kim tụ lại nghị luận.
”Nghe nói, người phụ nữ kia là Tiểu Tam leo lên?”
”Đúng vậy, bà ta vốn chỉ là một thư ký .”
”Ha ha, đầu năm nay thực sự chỉ cần là phụ nữ liền có thể dỗ dành đàn ông lên giường.”
”Một hàng hạ tiện mà thôi, tính là thứ gì? Nếu không phải bác Thi giao thiệp rộng, ai sẽ quan tâm bà ta?”
Trong đó có một thiên kim có giọng điệu bất mãn: “Dễ dàng bị hồ ly tinh quyến rũ như vậy, tên đàn ông đó cũng không phải là người tốt lành gì.”
Bên cạnh có một cô gái đi cùng với cô ta, vội vàng kéo ống tay áo của cô ta một cái: “Không nên nói lung tung.”
Lại nói phần lớn mọi người bên này đều là người của Thi Diệu Quang, có bạn bè trên thương nghiệp, cũng có cấp dưới trong công việc.
Tuy rằng Thi Diệu Quang phạm sai lầm ở chuyện này, nhưng những người này chỉ có lui tới trong công việc, không có người nào quan tâm chuyện nhà của ông ta, đều bo bo giữ mình không đi qua hỏi, cũng sẽ không phê bình.
Ngược lại nếu như nói ông ta không tốt, bị người có tâm nghe được, nói không chừng sẽ gặp rắc.
Người nọ bĩu môi, ngược lại thật sự không lên tiếng nữa.
Thi Diệu Quang và Diệp Cẩn đứng song song ở trung tâm buổi tiệc, bị bạn bè trên phương diện làm ăn vây đỡ.
Bọn họ đều cười nói tự nhiên uống rượu, nói chuyện phiếm, cực kỳ cao hứng.
Người có mặt, tất cả đều là tặng lời chúc phúc.
Dù thật sự có người bất mãn với Diệp Cẩn, cũng sẽ không biểu hiện ra.
Buổi tiệc là nơi tốt để nói chuyện làm ăn, mượn buổi tiệc lần này, Thi Diệu Quang cũng nói thành nhiều hợp đồng lớn, tâm trạng càng thêm sáng láng.
Nếu như gặp người khích lệ “Thi phu nhân thật xinh đẹp”, Thi Diệu Quang sẽ gật đầu, lộ ra vẻ mặt hết sức kiêu ngạo.
Mà Diệp Cẩn chính là vẻ mặt thẹn thùng cúi đầu xuống, nói đều là anh ấy cam lòng cho cho tôi tiền tiêu, để cho tôi bảo dưỡng tốt.
Bởi vậy dẫn đến càng nhiều chủ đề bát quái.
Có người trêu chọc Thi Diệu Quang cưng vợ, ông ta cũng không tức giận, chỉ là cười ha ha nghe, thỉnh thoảng nâng ly với người khác.
Thi Diệu Quang và Diệp Cẩn đứng cạnh nhau, quả thật nhìn có vẻ không tệ, những người kia khích lệ cũng không phải hoàn toàn là miệng không ứng với tâm, nhưng Thẩm Chanh cũng không biết thưởng thức.
Cô lười biếng ngáp dài, không muốn nhiều lời thêm một chữ.
Tương tự không hứng thú lắm với buổi tiệc này, ngoại trừ Thẩm Chanh thì còn có Ôn Uyển.
Thật ra bà cũng không hiểu, Thi Diệu Quang kỷ niệm ngày kết hôn, mời người vợ trước như bà làm cái gì?
Nhưng nếu người ta đã phát thiệp mời ra, mình không đến liền có vẻ luống cuống rồi.
Chuyện kia không phải là lỗi của bà, hơn nữa sợ hãi rụt rè hoàn toàn không phải là tính cách của bà, cho nên bà phải dự tiệc.
Hiện tại bà trôi qua vô cùng tốt, huống chi lại còn có một đứa con trai có năng lực là kiêu ngạo của bà.
Có mấy người bạn già hiểu biết nhìn thấy Ôn Uyển, tiến lên hàn huyên với bà.
”Ôn Uyển, bà thật là độ lượng, loại trường hợp này còn tự mình đến. Nếu là tôi, không chừng sẽ đập phá bữa tiệc.”
Ôn Uyển bưng rượu đỏ khẽ nhấp một ngụm, ưu nhã cười: “Tôi có quyền gì can thiệp hạnh phúc của người khác.”
”Bà suy nghĩ thật thoáng?”
”Chưa nói tới nghĩ thoáng hay nghĩ không thông, người sống cả đời dài như vậy, sao có thể không gặp phải mấy kẻ cặn bã.”
Bà dùng một câu đang lưu hành của người trẻ tuổi, chính mình không nhịn được liền cười trước.
Người đến chào hỏi cũng đồng ý với lời nói của bà, ly đế cao trong tay chạm với bà một chút, phát ra một tiếng đinh: “Bao nhiêu năm qua, tôi vẫn luôn rất phục bà, không phải là không có nguyên nhân.”
Ôn Uyển cười khéo léo: “Bà quá khen rồi.”