Một phen đối thoại này của hai người, khiến Tần Cận nghe ra được một cổ mùi thuốc súng nồng đậm.
Tuy rằng anh không hiểu rõ thâm cừu đại hận giữa hai người, nhưng vẫn đoán được, ân ân oán oán trong đó nhất định không đơn giản.
Anh không có nói chen vào, cùng không phải là không muốn giúp Thẩm Chanh, mà là cảm thấy Thẩm Chanh có năng lực đi đối phó.
Chỉ dựa vào những lời vừa rồi của cô, hoàn toàn có thể dùng hai chữ để hình dung, đó chính là, tuyệt vời!
Loại vẻ mặt và thủ đoạn này, không phải là chuyện mà một người phụ nữ bình thường có thể khống chế.
Quả nhiên, phụ nữ của Thi Vực, không tầm thường.
Anh đi đến bên cửa sổ, cầm từ trong hộp thuốc lá ra một điếu thuốc,
đang muốn đốt lên, bên tai đã có người nhắc nhở anh, “Bệnh viện cấm hút
thuốc!”
Người nói chuyện không phải ai khác, là Diệp Tử vẫn luôn cúi đầu cắn ngón tay, không có một chút cảm giác tồn tại.
Tần Cận xoay đầu lại, Diệp Tử đúng lúc đi về phía Thẩm Chanh, cho nên anh chỉ có thấy được bóng lưng nhỏ xinh của cô.
Diệp Tử len lén liếc nhìn Thẩm Minh trên giường bệnh, sau đó thu hồi
tầm mắt rơi vào trên người Thẩm Chanh, hạ giọng nói: “Mỹ nhân, chị đừng
nói nhiều với anh ta như vậy, em cảm giác hiện tại thần trí anh ta có
chút không tỉnh táo.”
Mặc dù cô nói rất nhỏ giọng, nhưng vẫn truyền đến trong tai Thẩm
Minh, ánh mắt anh ta lạnh hẳn đi, cả giận nói: “Diệp Tử, qua đây!”
Diệp Tử xoay người nhìn anh ta, không vui chu môi, “Tôi mới không qua!”
Chỗ cô đứng, vừa vặn đối diện với bên cửa sổ, cho nên vừa mới xoay người liền khiến cho Tần Cận thấy được bộ dáng của cô.
Đôi mắt linh động, cái mũi khéo léo, môi mềm mại, ngũ quan xinh xắn, lại không có một chút cảm giác không tốt.
Tóc xoăn gợn sóng màu đen được cô cột thành một cái đuôi ngựa, một
cái váy dài hoa nhỏ ở trên người cô, vừa đơn thuần lại đáng yêu.
Bên cạnh Tần Cận dạng phụ nữ gì đều có, khêu gợi, nóng bỏng, xinh đẹp, nhưng không có loại như Diệp Tử.
Nghĩ đến một câu vừa rồi của cô: “Bệnh viện cấm hút thuốc!” Tần Cận đã cảm thấy, người phụ nữ này hợp khẩu vị của anh.
”Có phải muốn để cho bác Diệp tự mình đến bệnh viện thì cô mới bằng lòng tới đây không!”
Thấy Diệp Tử không chịu động, Thẩm Minh chỉ có thể lôi cha của Diệp Tử ra dọa cô, muốn cho cô đi vào khuôn khổ.
Nghe anh ta nói như vậy, Diệp Tử hừ nhẹ, “Hèn hạ!”
Thẩm Chanh bồi thêm một câu, “Đâu chỉ là hèn hạ, anh ta còn hạ lưu, vô sỉ, không biết xấu hổ đến em gái nhà anh ta rồi.”
Thẩm Minh không để ý Thẩm Chanh, mà là quát với Diệp Tử: “Dù tôi hèn hạ hơn nữa, cũng là chồng tương lai của cô!”
”Chồng tương lai?”
Tần Cận vẫn luôn giữ im lặng không lên tiếng bên cạnh, cuối cùng có
phản ứng, điếu thuốc anh kẹp giữa ngón tay bị bẻ gãy thành hai đoạn,“Chuyện tương lai để tương lai rồi nói, hiện tại, tôi nhìn trúng cô ấy,
anh không vui.”
Thẩm Chanh liếc nhìn Tần Cận, cái trán hiên lên vô số hắc tuyến.
Quả nhiên là phong lưu thành tánh, nhìn trúng một phụ nữ chỉ trong vài phút.
Thẩm Minh nhìn Tần Cận, áp chế tức giận trong lòng, mở miệng nói:“Tần nhị thiếu, anh nên biết cái gì gọi là quân tử không đoạt đồ tốt của người khác. Hơn nữa tôi và cô ấy đã có hôn ước, rất nhanh sẽ kết hôn.”
Tần Cận coi như là nghe một chuyện cười, cười tùy tiện hai tiếng,“Ông đây không phải là quân tử gì hết, hơn nữa thích nhất đoạt đồ tốt
của người khác.”
Bộ dạng ngả ngớn kia, tuy có chút lưu manh, nhưng không thể phủ nhận, cũng là đẹp trai đến không thể bắt bẻ.
”Tần nhị thiếu liền đừng nói giỡn, bên cạnh anh dạng phụ nữ nào mà
không có, sao có thể cảm thấy hứng thú với một cô gái nhỏ chưa rành thế
sự? Vị hôn thê của tôi, cũng không phóng khoáng như những người phụ nữ
của Tần nhị thiếu, tư tưởng cô ấy rất bảo thủ, dù là tôi, đến tay cũng
chưa dắt qua ....”
”Như vậy rất tốt, ông đây thích!”