Ban đêm, thâm sâu.
Trong phòng chỉ bật đèn giường nhỏ hơi yếu, ánh sáng quá mờ, một mảnh mờ nhạt.
Người trên giường lười nhát trở mình một cái, chậm rãi mở mắt ra.
Ngón tay thon dài từ từ đè lên mi tâm, không tự chủ ngáp một cái.
Thẩm Chanh từ từ ngồi dậy, quét mắt liếc nhìn gian phòng một cái, trong phòng rộng lớn, chỉ có một mình cô.
Ngửa đầu từ từ dựa vào ở trên đầu giường, duỗi cánh tay dài, cầm lấy điện thoại ở đầu giương.
Trời vừa rạng sáng một chút.
Cô vén chăn lên xuống giường, đi chân trần đến bên cạnh cửa sổ sát đất, đưa tay kéo bức màn hoa văn xám ra.
Bên ngoài, một mảnh tối om om, không biết đã tắt đèn từ bao giờ.
Cô chau hai hàng lông mày lại, ngồi xuống ở trên ghế sofa, rót một ly rượu đỏ, cầm lên ly rượu nhẹ nhàng lắc lư, qua một hồi lâu, mới nâng ly rượu đưa tới bên miệng nhấp một ngụm.
Dường như không thích hương vị rượu đỏ, sau khi cô uống một ngụm liền để ly rượu xuống.
Dựa vào trên ghế sofa, nhắm nửa mắt, như là đang suy tư điều gì đó.
Vừa lúc đó, điện thoại cô rung lên.
Đưa tay nắm điện thoại đã thả ở bên cạnh, liếc mắt nhìn, là một tin nhắn.
Cô mở ra xem, là Thi Vực gởi tới, nội dung rất ngắn gọn, chỉ có sáu chữ: “Tối nay em ngủ một mình.”
Thẩm Chanh nhăn lông mày một chút, rất nhanh soạn một tin nhắn gửi
qua: “Anh không có ở đây, tôi không ngủ một mình thì ngủ với ai?”
Thi Vực: “....”
Thẩm Chanh: “Giấy phạt 520 là anh mở sao.”
Thi Vực: “Ừ.”
Thẩm Chanh: “....”
Thi Vực: “Số tiền này nợ đi, từ từ trả.”
Thẩm Chanh: “....”
Thi Vực: “Phụ nữ thức đêm nhanh già lắm, nhanh lăn đi ngủ.”
Thẩm Chanh: “Thì ra đàn ông cấm dục còn muốn gắt gỏng hơn cả phụ nữ hành kinh!”
Thi Vực: “Hả?”
Thẩm Chanh: “Anh không trở lại ngủ với tôi, có phải là sợ tôi trêu chọc anh?”
Thi Vực: “....”
Thẩm Chanh: “Ông xã, em nhớ anh rồi!”
Thi Vực: “Thẩm Chanh Tử, em đang tìm chết?”
Thẩm Chanh: “Ông xã, em muốn ngủ với anh!”
Thi Vực: “....”
Thẩm Chanh: “Ông xã....”
Vốn Thi Vực cho rằng, tránh người phụ nữ mang theo hấp dẫn từ trong
xương này là lựa chọn sáng suốt nhất, thật không nghĩ đến, lại có thể bị mấy tin nhắn trêu chọc đến toàn thân khô nóng không chịu nổi.
Anh đột nhiên đứng dậy, nắm áo khoác mặc lên, mở cửa phòng sải bước đi ra bên ngoài.
”Thiếu gia, trời đã trễ thế này, ngài còn muốn đi sao?”
”Ừ.”
Thi Vực chỉ lạnh lùng đáp lại một tiếng, liền mở cửa xe ngồi lên.
Nhìn xe của anh lái ra khỏi biệt thự cửa chính, người hầu thở dài,
thiếu gia khó khăn lắm mới về biệt thự trên núi một lần, nhanh như vậy
liền rời đi rồi.
Thật đáng tiếc!
Nửa tiếng sau....
Khi Thẩm Chanh tắm rửa ở phòng tắm một nửa, cửa, đột nhiên bị mở ra rồi.
Nghe tiếng động , phản ứng đầu tiên của cô là đưa tay đi bắt khăn tắm.
Nhưng là đáng chết! Khăn tắm cư nhiên cứ như vậy rơi xuống đất!
Cô nhanh chóng khom người muốn đi nhặt, nhưng người đàn ông vừa đi
vào phòng tắm lại nhanh hơn cô một bước, cúi người lấy khăn tắm đi ....
Thẩm Chanh lập tức cứng ngắc tại chỗ, qua một lúc lâu cũng không có đứng thẳng lên.
Bởi vì cô, không mảnh vải che thân, đến nội y bên trong cũng không, không có mặc!
Thi Vực vẫn đứng ở trước mặt cô, híp đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt lộ liễu không giấu diếm quan sát tư thế uyển chuyển này của cô
Anh nhìn cô khoảng nửa phút, mới nhếch môi, mang theo vài phần nghiền ngẫm mở miệng, “Chúng ta là phòng tắm, hay là về trên giường?”
Lời của anh, nghe thế nào đều mang theo vài phần khiêu khích mờ ám.