Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 163: Chương 163: Phu Nhân Nhà Họ Thi Chỗ Nào Cũng Tốt ....




“Thích là tốt rồi, lần sau em lại mua cho chị.”

”An An, em đối với chị thật là tốt ....”

”Từ nhỏ em lớn lên ở nhà chị, dì dượng đối đãi với em giống như con gái ruột, chị cũng coi em như em gái ruột, hiện tại em có tiền, đương nhiên phải đối tốt với chị chứ.”

Hàn huyên một phen, Đào Đào liền mang theo Hạ An An vào trong thành phố, tìm khách sạn ở lại.

Cùng lúc đó, một bệnh viện tư nhân nào đó.

Trong phòng bệnh VIP, Thẩm Mộc luôn yên lặng ngủ.

Mà Thẩm Chanh, đang ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh, nhìn báo và tạp chí vừa đưa tới vào hôm nay.

Tất cả đầu đề trang báo, gần như đều là cô và Thi Vực.

Đương nhiên, còn có anh em nhà họ Thẩm.

Nhưng nội dung đưa tin về Thẩm Chanh và anh em nhà họ Thẩm thì có chút khác biệt rất lớn.

Đối với Thẩm Chanh, phóng viên chính là khen cô đến tận trời.

Gì mà thiếu phu nhân nhà họ Thi có vóc người đẹp, tướng mạo tốt, tính tình tốt, nhân duyên tốt, gả thật tốt linh tinh.

Đương nhiên, Thẩm Chanh không phủ nhận điểm ấy!

Phóng viên cũng không có nói ngoa, là đưa tin chi tiết mà thôi.

Về phần Thẩm Họa, đã bị viết đến mức có chút thảm rồi...

Gì mà đại tiểu thư nhà họ Thẩm không có tố chất, không có hàm dưỡng, không có tu dưỡng, không có phẩm vị, không có lương tâm linh tinh.

Đương nhiên, Thẩm Chanh vẫn không phủ nhận điểm ấy!

Từ nhỏ Thẩm Họa đã được nuông chiều từ bé, cô ta muốn sao trên trời, sợ rằng mẹ ruột cô ta cũng sẽ nghĩ mọi cách hái xuống cho cô ta.

Cho nên, mới bị dưỡng thành bộ dạng như hôm nay.

Đối với bài báo về Thẩm Minh, cũng làm cho Thẩm Chanh cảm thấy đặc biệt vui sướng.

Gì mà thiếu gia nhà họ Thẩm dùng quyền áp người, lái xe đụng người không những không quan tâm người bị thương sống chết, còn ác ý bắt đền, tổn hại thanh danh nhà họ Thẩm linh tinh.

Có thể là bởi vì truyền thông đưa tin, mới trong thời gian một đêm, nhà họ Thẩm đã bị đẩy tới đầu sóng ngọn gió của dư luận.

Có người ném về phía ngoài luồng, lại dẫn đến giá thị trường chứng khoán của một công ty khác dưới cờ Thẩm thị thẳng tắp rơi xuống, mới mấy tiếng liền tổn thất vài trăm vạn.

Nhà họ Thẩm.Nguồn : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com

Trong phòng khách, Thẩm Họa nhìn thấy ảnh mình trên tạp chí bị chụp đến vô cùng xấu xí, tức giận đến phát điên.

Muốn đập bể đồ đạc, nhưng chú hai Thẩm Bác nhà họ Thẩm đang trừng mắt nhìn cô ta, cô ta liền ngoan ngoãn ngồi trở lại trên sofa.

Thẩm Bác, có thể nói là người đương gia hiện giờ của nhà họ Thẩm, chú hai của Thẩm Họa và Thẩm Minh, em trai ruột của Thẩm Uyên.

Ông ta ở thành Giang, có thể nói là một nhân vật lớn có mặt mũi.

Ông ta không kinh doanh, không đi theo nghiệp, mà là đi lại ở hắc đạo.

Lúc còn trẻ đã là một nhân vật hung ác, hôm nay có của cải, quan hệ, gần như có thể đi ngang ở thành Giang.

Thẩm Uyên từng đắc tội không ít người ở trong nghề, bình thường dùng tiền không giải quyết được, đều dựa vào Thẩm Bác ra mặt.

Cho nên địa vị của Thẩm Bác ở nhà họ Thẩm rất cao, dù là Thẩm Uyên, cũng phải cung kính nhường nhịn ông ta bảy phần, chưa bao giờ dám nói lời cứng ngắc ở trước mặt ông ta.

”Mẹ ....” Thẩm Họa uất ức không thôi, nhưng lại không dám lỗ mãng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Khai Lâm.

”Được rồi, Tiểu Họa, chú hai của con sẽ làm chủ thay con.” Tạ Khai Lâm lên tiếng an ủi cô ta.

”Hai người các người nói xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao gây ra chuyện lớn như vậy!” Thẩm Bác ngồi ở trên chủ vị, không giận tự uy.

”Chú hai, chuyện này không liên quan đến Tiểu Họa. Là cháu lái xe không chú ý, mới có thể gặp phải phiền toái này.” Từ trước đến nay Thẩm Minh luôn thương yêu em gái ruột của mình, cho nên đều ôm tất cả sai lầm đến trên người mình.

”Cháu đừng nói chuyện thay con bé chết tiệt kia! Đừng cho là ta không biết, xe là nó lái, người cũng là nó đụng!” Thẩm Bác vỗ một chưởng lên bàn, nhìn về phía Thẩm Họa, “Cháu tới nói!”

Trong nhà này, Thẩm Họa không sợ ai hết, nhưng lại cực kỳ sợ Thẩm Bác.

Thấy ông ta nổi giận, cô ta cũng không dám không nói thật, “Xe là con lái.... Nhưng chú hai, rõ ràng là người phụ nữ kia đi đường không có mắt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.