Editor: May
Trở lại gian phòng, Thi Vực vốn không cho Thẩm Chanh cơ hội nói chuyện, trực tiếp hôn miệng nhỏ của cô, trằn trọc triền miên.
Thẩm Chanh hoàn toàn không có đường sống phản kháng, mỗi lần bị anh cưỡng hôn, cô tựa hồ cũng chỉ có ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
”Ôm chặt anh.” Thi Vực nhẹ giọng nỉ non ở bên tai Thẩm Chanh, cuốn cái lưỡi nhỏ thơm của Thẩm Chanh ra, nhẹ nhàng mút vào, triền miên.
”Ưm ....”
Thẩm Chanh trầm thấp ngâm một tiếng, bất giác ôm chặt cổ của anh.
Trăng sáng sao thưa, ngôi sao trên trời lóe lên ánh sáng giống như kim cương, vầng trăng sáng bỏ một tầng khăn che mặt thần bí ra, cả vùng đất giống như ảo giống như thật.
Tối nay, nhất định là một đêm mập mờ.
12h vừa qua khỏi, hai người quấn vào nhau trên giường còn lâu mới tách ra.
Bởi vì vừa muốn Thẩm Chanh, cho nên Thi Vực liền khắc chế ở thời khắc quan trọng nhất.
Anh thở dốc nằm ở trên giường, trên mặt tuấn mỹ như mang theo một chút ửng hồng, tà hỏa trong cơ thể còn đang không ngừng bắt đầu khởi động, phảng phất như muốn phá tan mạch máu tìm một chỗ phát tiết.
Thẩm Chanh nằm ở bên cạnh anh, quần áo xốc xếch, da trên người nhuộm lên một lớp màu hồng mê người.
Hô hấp của cô có chút mất trật tự, giống như nhịp tim, không có tiết tấu đáng nói.
Hai người vẫn không nói gì, nằm khoảng năm phút đồng hồ, hai bên mới bình tĩnh trở lại.
Thẩm Chanh chống giường ngồi dậy, lấy từ trên tủ đầu giường ra một cái túi đựng cái hộp tinh xảo đưa cho Thi Vực, “Quà tặng đến chậm.”
Bởi vì đã qua 12h, cho nên là quà tặng đến chậm.
Thi Vực nghiêng dựa vào trên giường, đưa tay nhận cái hộp, thuận tay thả đến bên cạnh, không có ý định muốn mở ra.
Thẩm Chanh thấy thế, nhướng mày, “Anh không mở ra sao?”
Thi Vực ừ một tiếng, tỏ vẻ anh không mở.
Thấy anh lạnh lùng như vậy, Thẩm Chanh có chút không vui, hừ nhẹ một tiếng xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía anh nằm xuống.
Bộ dạng như vậy, nhìn kiểu gì cũng giống như đang giận lẩy.
”Tức giận rồi?”
Thi Vực vươn tay ôm cô, bàn tay ấm áp nhẹ khẽ vuốt vuốt ở phần bụng nhô lên của cô, động tác thong thả và ôn nhu.
Thẩm Chanh lặng im bất động, không để ý tới anh.
”Em tặng, mặc kệ là gì thì anh cũng thích.”
Thi Vực nhỏ giọng nói ở bên tai cô, hô hấp nóng rực phun ở trong lỗ tai Thẩm Chanh, có loại cảm giác khác thường khó diễn tả bằng lời.
“....” Thẩm Chanh vẫn không nói chuyện.
Thi Vực hết cách với cô, liền vươn tay cầm cái hộp vừa để xuống lên, tự tay mở ra ở trước mặt Thẩm Chanh.
Nhìn anh mở hộp đóng gói ra, lại dỡ bỏ hộp bên trong, Thẩm Chanh liền cong khóe môi lên, cười đến thần bí lại quyến rũ.
Cùng với người phụ nữ vừa sinh hờn dỗi vừa rồi, tưởng như hai người.
Đến khi Thi Vực mở ra toàn bộ cái hộp, lấy “Quà tặng” bên trong ra, cô mới che dấu nụ cười, nén cười hỏi anh: “Thích không?”
Trước khi mở cái hộp, Thi Vực cũng đã nghĩ đến đồ cô tặng có thể sẽ khác hẳn với thường nhân, bởi vì người phụ nữ của anh, cho tới bây giờ cũng không phải là một người phụ nữ an phận, ngoan ngoãn.
Quả nhiên, người phụ nữ này xác thực đủ đặc biệt rồi!
Ngón tay suông dài mang theo một quần lót đàn ông màu đen, quơ quơ ở trước mắt Thẩm Chanh, ánh mắt nguy hiểm đến có thể giết người: “Thẩm Chanh Tử, em nghĩ gì mà tặng quà tặng này?”
Thẩm Chanh không có trả lời vấn đề của anh, mà là bình tĩnh tự nhiên hỏi ngược lại anh: “Sao, anh không thích?”
Tay Thi Vực vừa nhấc, trực tiếp liền ném quần lót sang một bên, sau đó xoay mặt Thẩm Chanh lại, để cho cô đối mặt với anh.
Nhìn cô, anh dựng mày kiếm lên, môi mỏng khẽ nhúc nhích, cười như không cười phun ra một chữ: “Thích.”
”Thích là tốt rồi.” Thẩm Chanh nói xong, lại nghiêm túc hỏi anh, “Anh biết phụ nữ tặng đàn ông quần lót chứng minh điều gì không?”