Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 693: Chương 693: Quần Áo Có Chút Xuyên Thấu.




Cô chính là cố ý.

Bởi vì lúc nãy vừa ra thang máy liền nghe được lời nói kia của Diệp Cẩn, cho nên không nhịn được giội xuống.

Vượng Tài trong đã rất lâu không được ăn thứ tốt, hôm nay, em liền thưởng đồ chị không cần cho cô ta.

Những lời này, sợ rằng đều nghe ra được là đang châm chọc Ôn Uyển.

Một Tiểu Tam, có tư cách gì nói loại lời này?

Nhìn bóng dáng Diệp Cẩn vội vàng đi vào vệ sinh công cộng, Thẩm Chanh khẽ khép mắt, xoay người đi vào phòng bệnh.

Không đợi Ôn Uyển mở miệng hỏi cô cái gì, cô liền nói: “Mẹ chồng, mẹ không so đo với cô ta là mẹ rộng lượng, nhưng cho tới bây giờ con cũng không phải là một người rộng lượng gì. Con nhìn người khác không vừa mắt, liền muốn làm cô ta đẹp mặt. Hôm nay là canh nấm tuyết, ngày mai có thể là nước sôi, ngày mốt độc dược, ngày kia lại là a- xít sun-phu-rit.”

Nghe cô nói xong, Ôn Uyển cũng cười: “Cần gì nổi giận với một người không liên quan.”

Thẩm Chanh cầm một quả táo lên gọt, vừa gọt, vừa nói: “Con không có tức giận với cô ta, bởi vì cô ta không xứng.”

Cô nói xong, lại dừng lại, đợi sau khi gọt xong vỏ quả táo, mới ngẩng đầu lên nhìn Ôn Uyển, “Con là không đáng thay mẹ.”

”Không có gì là không đáng giá. Chanh Tử, có một số việc nếu đã qua, cũng nên để xuống. Không phải của mình, không cưỡng ép được.”

”Mẹ chưa để xuống.” Thẩm Chanh đột nhiên nói.

Không đợi Ôn Uyển mở miệng, cô lại nói: “Con biết hôm qua là ngày mấy.”

Ôn Uyển hơi kinh ngạc, giọng nói lại bình tĩnh như trước: “Con biết?”

Thẩm Chanh kéo khóe môi rất nhỏ, “Là ngày ly hôn đúng không.”

Ngày Ôn Uyển và Thi Diệu Quang ly hôn vào mấy năm trước, chính là ngày hôm qua. Cô cũng là tra được lúc trước khi ngủ vào hôm qua.

Rốt cuộc là không bỏ xuống được đi.

Nếu không, sao lại mặc kệ thân thể của mình, uống rượu uống đến dạ dày xuất huyết?

Ôn Uyển nhẹ thở ra một hơi, trầm mặc.

Bà không nói gì, chứng minh bà thừa nhận.

Sau khi gọt xong quả táo, Thẩm Chanh nghĩ đến tình huống hiện tại của Ôn Uyển không nên ăn hoa quả sống cứng ngắc, vì vậy lền bỏ quả táo qua một bên.

”Nếu như là con, con cũng không bỏ xuống được.”

Thẩm Chanh không phải đang an ủi bà, mà là cảm thấy, nuôi một con chó còn có tình cảm, huống chi là sống chung với một người mấy chục năm.

Ôn Uyển không nói thêm lời nào, ở trên chuyện này, có lẽ bà không tìm được cớ phủ nhận.

Sau khi Diệp Cẩn đi nhà vệ sinh xử lý tốt vật kỳ lạ trên người, chờ ở ngoài thang máy.

Đinh....

Thang máy đến tầng trệt, cửa chậm rãi mở ra.

Người đi thang máy lục tục đi ra từ bên trong, Thi Khả Nhi cũng ở trong đó.

Một tay cô để ở trong túi xách, một tay cầm điện thoại đặt ở bên tai, đang nói điện thoại với người khác

Diệp Cẩn không muốn để cho người nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô ta, muốn lảng tránh.

Nhưng Thi Khả Nhi lại chú ý tới cô ta, nói với đối phương một câu “Trước cứ như vậy”, liền cúp điện thoại.

”Thím nhỏ?”

Giọng nói có chút kinh ngạc.

Người phụ nữ trước mặt tóc ẩm ướt rối loạn, vẻ mặt nhếch nhác, nhìn kiểu gì cũng không giống như phu nhân nhà họ Thi cao cao tại thượng bình thường.

Nếu như không phải bởi vì cách ăn mặc của cô ta, có lẽ Thi Khả Nhi sẽ cho là mình nhận lầm người.

”Khả Nhi à.” Diệp Cẩn đứng trước cửa thang máy, cười cười xấu hổ với cô, “Cháu xem thím này, vừa rồi rửa tay không có chú ý, tung tóe một thân nước. Rất tệ đi?”

”À, như vậy sao.” Thi Khả Nhi chợt bừng tỉnh, ngay sau đó quan sát đánh giá liếc nhìn cô ta, “Thật ra cũng không phải quá tệ, chỉ là....”

Cô kéo dài giọng điệu, một hồi lâu mới nói ra một câu: “Quần áo có chút xuyên thấu.”

Không đợi Diệp Cẩn mở miệng, cô ta nói tiếp: “Thím nhỏ, nhanh đi về thay đồ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.