Chương 1041: Rốt cuộc anh muốn như thế nào?
Editor: May
Các hành khách lục tục ngồi lên vị trí, Dạ Hàn như lẽ tất nhiên ngồi ở bên cạnh Tô Cửu Y, chỉ là không ngờ Thi Ngạo Tước lại lựa chọn đối diện với cô.
Nhìn nhau ở khoảng cách không xa, ánh mắt Tô Cửu Y yên lặng nhìn người đàn ông đối diện, phảng phất như là đang xác định với đoạn khoảng cách này, anh sẽ không tạo thành uy hiếp gì đối với mình.
Vách an toàn được kéo xuống, cô theo bản năng nắm chặt tay, đợi sau khi nhân viên công tác kiểm tra tình huống an toàn xong, ngay lúc đó thần kinh vốn đang căng thẳng càng thêm kéo căng hơn.
Thuyền hải tặc nhìn có vẻ lắc tới lắc lui rất đơn giản, thế nhưng khi thuyền vừa từ từ lên tới chỗ cao, lúc mất đi trọng tâm, Tô Cửu Y vẫn là kêu ra tiếng.
Cũng may, cũng không phải chỉ có một mình cô thét chói tai.
“Không có gì, muốn kêu liền kêu ra.” Đợi lúc thuyền lại tiếp cận mặt đất, Dạ Hàn bên cạnh nói chuyện, muốn để cho cô thả lỏng tâm trạng.
Lúc này thuyền lại lên tới đỉnh một chỗ khác, vẻ mặt Thi Ngạo Tước có chút hờ hững, Quyền Tâm cũng không có phản ứng gì, chỉ là rất nhiều hành khách khác đều lục tục kêu ra tiếng.
Luân phiên hết lần này tới lần khác không trọng lại đánh sâu vào, khiến Tô Cửu Y cảm thấy đầu váng mắt hoa, cũng may hai phút rất nhanh liền đến, thuyền cũng dần đần thả chậm tốc độ, cuối cùng hạ xuống điểm ban đầu.
Lúc xuống dưới, Tô Cửu Y cảm giác dưới chân mềm nhũn như là đạp bông, không phân rõ đông tây nam bắc.
“Em ổn chứ?” Dạ Hàn nhìn cô lắc lư siêu vẹo đi đến đầu bậc thang, vội lấy túi của cô từ trong túi đồ ra, lúc muốn dìu đỡ cô, liền bị người đoạt trước.
“Rõ ràng đã sợ hãi còn muốn cậy mạnh.”
Giọng nói sâu lắng vang lên bên tai Tô Cửu Y, cô kinh ngạc, cố chấp muốn tránh thoát tay của anh, lại bị anh càng kiềm chế chặt hơn.
“Rốt cuộc anh muốn như thế nào?” Cô có chút không rõ nguyên nhân anh đột nhiên xông tới, không nói một lời giãy dụa đẩy anh ra, chỉ là như bị mộng du, tay chân hoàn toàn không dùng được sức lực.
Thi Ngạo Tước liếc xéo nhìn cô, nhờ chiều cao và sức lực cách xa kéo cô đến bên băng ghế bên cạnh, cưỡng chế ấn chặt bả vai để cô ngồi thành thật ở trên ghế dài, ánh mắt nhìn chằm chằm cô nói rất rõ ràng rành mạch: “Em lại muốn như thế nào?”
Dạ Hàn có phần ngạc nhiên không hiểu nhìn hai người, cuối cùng vẫn ném ánh mắt nghi ngờ về phía Quyền Tâm vẫn luôn trầm mặc không nói chuyện.