Chương 973: Sao anh không di chuyển?
Editor: May
“À, tôi là nói.” Tô Cửu Y cũng đột nhiên nhớ tới chuyện này, vì để cho bầu không khí của hai người không quá ngượng ngùng, cô vội vàng giải thích nói, “Có thể tìm được vẫn là rất không tệ, tôi cũng không muốn khiêu vũ với người khác, lỡ không cẩn thận dẫm lên giày người khác, vậy thì không tốt lắm.”
Cô phối hợp nói một tràng, sau đó cố gắng bỏ qua đề tài này: “Tại sao người chủ trì còn chưa nói kết thúc chứ.”
Tô Cửu Y vừa dứt lời, âm thanh chói tai mở Microphone ra liền truyền tới từ nơi người chủ trì.
“Thời gian đã hết, có rất nhiều khách mời đã tìm được bạn nhảy mình cho là đúng rồi đúng không, hiện tại chúng ta mời người điều chỉnh ánh sáng mở đèn lên, mọi người phải chú ý xem người đối diện của mình, có phải vẫn bạn nhảy lúc ban đầu của mình không.”
Ánh đèn theo tiếng búng tay của người chủ trì chậm rãi sáng lên, từng tầng một phía sau tiếp phía trước như cánh hoa vây quanh nhị hoa, cuối cùng tia sáng sặc sỡ đến giữa đại sảnh, trên sàn nhà cũng chiếu rọi ra màu sắc chói mắt.
Thi Ngạo Tước cúi đầu nhìn Tô Cửu Y dưới ánh đèn, mặt nạ của cô được nhuộm thành đủ màu sắc, trong đôi mắt tràn đầy ánh sáng, như là nhét vào một ngân hà tinh xảo sáng chói.
Đại khái là do tâm trạng vui sướng, Tô Cửu Y cảm thấy Thi Ngạo Tước trước mắt còn muốn lóa mắt hơn bình thường nhiều, làm cô không khỏi có xúc động muốn ôm anh.
Dường như những bóng đêm vô biên trải qua trước đó, đều là gian khổ mà người tìm kiếm tình yêu người cần trải qua, chỉ có sau khi vượt qua chút suy đoán khó khăn, cùng lướt qua phần lớn người không có duyên phận, mới có thể tìm được trân quý thuộc về mình.
Cô có chút hiểu được tầng ý nghĩa thâm sâu cất giấu phía sau trò chơi này rồi.
Lúc này Tô Cửu Y mới phát hiện, Thi Ngạo Tước cũng chưa từng di chuyển qua.
“Sao anh không di chuyển?” Cô nghi ngờ hỏi.
Thi Ngạo Tước cao lạnh quay mặt đi, lạnh nhạt nói: “Không muốn.”
Tính tình người này thật đúng là kỳ lạ, một hồi đối với cô rất tốt, một hồi lại ánh mắt lạnh lẽo giống như đối đãi với người xa lạ.
Những người khác trong sàn nhảy cũng thấy được người đứng ở đối diện mình, có người hoan hô vui sướng, có người kinh ngạc, dường như ít ai có thể tìm được bạn nhảy chân chính của mình, bởi vì trái tim bọn họ cũng không có ở cùng một chỗ.
Ví dụ như Tống Trí Kha, anh mang tính tượng trưng đi hai bước ở trong sân nhảy, sau khi không có đụng phải người nào, dứt khoát vẫn đứng im tại chỗ chờ, đến cuối cùng cũng không có ai đến nắm tay của anh.
Mà Tô Man Ngưng, ngược lại được người khác nắm lấy, tuy rằng cô cũng biết đối phương vốn chẳng phải là Tống Trí Kha, khoảnh khắc đèn sáng lên đó, cũng chứng mình ý nghĩ trong lòng cô.
“Xin lỗi tiểu thư, cô cũng không phải người tôi muốn tìm.”
Tô Man Ngưng lắc lắc đầu tỏ vẻ không sao, cô lướt qua bờ vai của anh ta, vừa vặn liền nhìn đến thấy Tống Trí Kha đứng cách đó không xa, dùng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô.
“Nhưng tiểu thư có thể lưu lại tên hay không?” Người đó dường như không nghĩ muốn bỏ qua cho cô, “Nói không chừng chúng ta đúng thật như người chủ trì nói vậy.”
Tô Man Ngưng đương nhiên biết anh ta chỉ là cái gì, nhưng cô không có hứng thú bàn luận cái gọi là truyền thuyết kia với một người xa lạ.
“Xin lỗi tôi muốn đi rồi.” Cô rút tay ra từ trong lòng bàn tay của đối phương, nhấc làn váy đi về phía Tống Trí Kha.
Tay Tiêu Thần trống trải lơ lửng giữa không trung hơi ngượng, anh ta hơi cười một chút, ung dung thản nhiên lại để tay mình ở sau lưng, cất bước đi đến vườn hoa bên ngoài sàn nhảy.