Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 915: Chương 915: Sẽ tiếp xúc hôn ước chứ?




Chương 915: Sẽ tiếp xúc hôn ước chứ?

Editor: May

Không biết tại sao, rõ ràng là ngày hè chói chang, Tô Cửu Y lại cảm thấy toàn thân lạnh ngắt đến thẳng trái tim, giống như rơi vào hầm băng, cực kỳ lạnh.

“Nếu cô ta là vị hôn thê của Tước thiếu, vậy tại sao lại ở cùng Tần thiếu gia?” Một cô gái oán trách nói, “Tần thiếu gia cũng không để ý đến tôi!”

“Đây là bản lãnh của người ta, nói không chừng, cô ta là cố ý che giấu hôn sự của mình và Tước thiếu, muốn thông đồng với Tần thiếu gia đấy.”

Tô Cửu Y vội vàng đóng vòi nước, đi như chạy trở lại trong sảnh bữa tiệc, dọc đường đi còn đụng nhân viên phục vụ bưng khay mấy lần.

Cô tìm chung quanh một phen, nhìn thấy Thích Cảnh Nhân đang ngồi ở trên mảnh cỏ bên cạnh đài phun nước bên ngoài sảnh tiệc, cầm điểm tâm trong tay trêu chọc con chó Poodle.

Tần Thiếu Bạch chính là vẻ mặt lười nhác tựa ở trên đại thụ bên cạnh, tay cắm ở trong túi quần, cười nhìn cô ấy.

Tô Cửu Y chỉ lo tìm người, không có phát hiện Thi Ngạo Tước đã ở sau lưng cô, quan sát cô.

“Sao vậy?” Thấy qua rất lâu cô cũng không có phản ứng, Thi Ngạo Tước mở miệng dò hỏi.

Tô Cửu Y bị tiếng nói đột nhiên xuất hiện dọa cho hết hồn, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, chân của cô vốn có chút đau nhức, cộng thêm bước chân không đứng vững, giày cao gót không kịp đề phòng trượt một cái, theo quán tính cho phép, cả người cô không kiềm chế được ngửa ra sau.

May mắn Thi Ngạo Tước lập tức ôm eo của cô, kéo cô lại một phen, thân thể căng thẳng của cô dán sát vào lồng ngực của anh, còn có thể loáng thoáng cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ mà có lực truyền tới từ trong lồng ngực anh.

Tô Cửu Y đỏ mặt một trận, cúi đầu không nói gì, bên tai lại truyền tới giọng nói của anh: “Chừng nào cô mới có thể không lỗ mãng nữa.”

Mặc dù nói chính là trách cứ, nhưng giọng điệu lại vô cùng ôn nhu.

“Lần sau tôi nhất định chú ý.” Tô Cửu Y đẩy anh ra, đỏ ửng trên gương mặt không có thối lui chút nào.

“Cô vẫn chưa nói cho tôi biết vừa rồi làm sao?” Anh ám chỉ là bộ dáng bần thần vừa rồi của cô.

Chợt nghĩ đến có việc quan trọng chưa hỏi, Tô Cửu Y vội sắp xếp ngôn ngữ một chút, quyết định vẫn là dùng cách thử dò hỏi: “Vừa rồi tôi ở toilet nghe được một chút .... bát quái.”

Tuy rằng không biết thật hay giả, nhưng cũng coi như bát quái đi.

Tô Cửu Y lặng lẽ liếc nhìn Thi Ngạo Tước, thấy nét mặt của anh cũng không có thay đổi gì, cô dứt khoát nói: “Là về anh và Thích Cảnh Nhân.”

Vẻ mặt Thi Ngạo Tước vẫn không có thay đổi gì.

Cuối cùng Tô Cửu Y thở dài một hơi, đã nói là giả nha. Tuy rằng cô không có suy nghĩ cẩn thận, tại sao mình sẽ có chấn động lớn như vậy.

Sau khi im lặng vài giây, Thi Ngạo Tước nhàn nhạt nói: “Cô ấy là vị hôn thê của tôi.” Giọng điệu sóng nước chẳng xao, giống như là đang nói thời tiết hôm nay rất tốt.

Một câu, khiến Tô Cửu Y nhấc trái tim vừa thả xuống lên.

“Nhưng giữa tôi và cô ấy cũng không có tình cảm.” Anh nói, “Giống như Tống Trí Kha và em gái của cô, chỉ là cha mẹ hai bên tự định ra ước định mà thôi.”

“Công việc ở Ciaos là cô ấy tự tìm, dù cho hai chúng tôi gặp mặt, cũng không có quá nhiều lời có thể nói, thậm chí cũng không có đề cập qua chuyện này.”

Nghe anh nói xong, Tô Cửu Y mới ý thức được, đây là lần đầu tiên Thi Ngạo Tước nói với cô nhiều lời như vậy.

“Vậy các người ....” Cô thử dò hỏi, “Là sẽ giải trừ hôn ước sao?”

Tầm mắt Thi Ngạo Tước rơi xuống trên thân Thích Cảnh Nhân xa xa, vẻ mặt bình tĩnh: “Tin tưởng cô có thể nhìn ra được, Thiểu Bạch rất thích cô ấy.”

Quả thật là như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.