Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 8: Chương 8: Tai Nạn Xe Cộ




Editor: May

Đêm giữa hè, cực kỳ khô nóng.

Thẩm Chanh cũng cực kỳ phiền muộn.

Vì hóa giải đè nén, cô liền đi nội thành mua một chút dụng cụ lừa gạt.

Trên đường về, Thẩm Chanh thấy được một màn như vậy.

Một bà cụ hơn năm mươi tuổi suýt chút nữa bị xe đụng vào, sợ tới mức mặt đều tái xanh.

Không nghĩ đến, chủ xe chẳng những không xuống xe hỏi thăm, ngược lại mở cửa sổ chửi ầm lên: “Bà già này, muốn chết đừng tìm tao! Thật sự là khổ tám đời! Phi!”

Nói xong lời khó nghe như vậy, còn không quên phun nước miếng về phía bà cụ.

Thẩm Chanh híp mắt, nhìn rõ dung mạo chủ xe.

Tai to mặt lớn, mặt lồi lõm nhiễm bóng loáng, vừa nhìn liền biết không phải là hàng tốt gì.

Quan sát kỹ lưỡng xe hăn lái, giá cả khoảng ba mươi vạn gì đó ....

Bà cụ bị hắn mắng như vậy, lập tức liên tục than thở, thấp giọng nói: “Sao người trẻ tuổi bây giờ như vậy lại không có gia giáo như vậy chứ ....”

Tên đàn ông tai to mặt lớn này vừa nghe, lập tức càng thêm tức giận điên rồi, lần nữa mắng to: “Tao nói bà già này, sao cứ bày vẽ lắm điều như vậy, còn không nhanh cút qua một bên đi, nếu không đợi lát nữa lướt qua đụng bà thì cũng đừng trách tao!”

Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng ầm vang, xe lái vọt đi.

Cũng may chỗ đứng của bà cụ ở mép đường, nếu không thì không đâm chết cũng tuyệt đối sẽ bị đụng tàn.

Xe nhanh chóng lái đi, đáy mắt Thẩm Chanh hiện lên một đạo ánh sáng.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, khi xe cách mình khoảng 55 mét, Thẩm Chanh đột nhiên nghênh đón.

Kéttttt....

Tiếng thắng xe chói tai phá vỡ cả bầu trời đêm, lúc này người đã đã giẫm phanh xe.

Thẩm Chanh kêu thảm một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất.

Tên mập mạp vừa rồi mắng chửi người, còn mắng đến rất ngang ngược, nhưng lúc này hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh rồi.

Hắn nghẹn họng trân trối nhìn phía trước, mồ hôi lạnh nhỏ xuống theo mặt của hắn, bàn tay nắm chặt tay lái lại không kiềm chế nổi, không ngừng run rẩy lên.

Qua một lúc lâu nhưng vẫn không thấy người bò dậy từ dưới đất, hắn chỉ có thể nơm nớp lo sợ xuống xe ....

Không đi xuống còn may, vừa đi liền trực tiếp bị dọa đến ngu muội.

Bởi vì khung cảnh trước mắt thật sự là quá hãi hùng ....

Một phụ nữ trang điểm xinh đẹp ngã trong vũng máu, dòng máu không ngừng tràn ra từ khóe miệng cô.

”Cô, cô cô cô.... Không sao chứ ....”

Giọng nói của hắn cũng run rẩy theo thân thể mập mạp đang run rẩy kịch liệt kia, run rẩy đến thậm chí ngay cả chính hắn cũng không nghe rõ được.

Toàn thân Thẩm Chanh bị máu nhuộm dần, mở to mắt, cô gắt gao nhìn trừng trừng, cố hết sức đưa tay.

”Cứu .... Cứu toii ....”

Lúc nói lời này, cô phốc một tiếng phun ra máu tươi, tay giơ lên giữa không trung đột nhiên rủ xuống.

Đổi lại bất cứ người nào thấy trường hợp như vậy, sợ rằng đều sẽ cho rằng người này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, huống chi là tên đàn ông mập mạp - thân là người trong cuộc!

Hắn run run một chút, dời tầm mắt, cuống quít lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.

Không được, bởi vì tay run quá lợi hại nên khiến cho điện thoại rơi xuống trong vũng máu trên mặt đất kia.

Hắn đứng sững sờ tại chỗ, chân tay luống cuống nhìn điện thoại đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng....

Thẩm Chanh nửa chết nửa sống quỳ rạp trên mặt đất, trong miệng còn đang không ngừng phun máu, hắn không ngây ngốc nữa.

Vội vàng hấp tấp chạy đến bên cạnh xe, ôm toàn bộ chứng minh thư, hộ chiếu, tiền, và tất cả thứ đáng giá xuống, ném tới trước mặt Thẩm Chanh.

”Cô, cô.... Tôi hiện tại lái xe đi bệnh viện tìm xe cứu thương! Đợi, chờ, rất nhanh sẽ đến ....”

Hắn nói đứt quãng xong câu đó, vội lên xe, quay đầu lái đến trung tâm thành phố.

Đến khi xe biến mất trong tầm mắt, Thẩm Chanh nằm trong vũng máu mới không nhịn được mới trợn trắng mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.