Editor: May
Buổi tối nằm ở trên giường, Thi Vực vẫn đang lặp lại lời đã nói vào buổi chiều ở bên tai Thẩm Chanh: “Thư ký Thẩm, có thời gian cùng ăn một bữa cơm không.”
Thẩm Chanh lười biếng, ngay cả mắt cũng không thèm mở lên một chút, nhưng vẫn rất phối hợp nói một câu: “Xin lỗi, tôi đã kết hôn.”
Thi Vực cười nhẹ một tiếng, “Thật ra, em có thể trật bánh xe trong hôn nhân.”
Thẩm Chanh đột nhiên mở mắt, quay đầu lại đối diện với đôi mắt sâu thẳm kia, khóe môi kéo ra một nụ cười nhạt, “Trật bánh xe trong hôn nhân...có thể, nhưng đối tượng nhất định không phải anh.”
”À?” Thi Vực lấy tay chống mặt, liếc xéo cô, “Thẩm Chanh Tử, em cho rằng trừ anh ra, còn có người đàn ông nào dám ngấp nghé em?”
Thẩm Chanh không vui, “Ai nói không có?”
”Em thử nói ra một người xem!”
”Giống, của, anh!”
”Giống của anh cũng không được.”
”Loại dấm chua này mà anh cũng ăn sao?”
”Sao, em có ý kiến?”
”Có!”
”Nói lại lần nữa xem.”
”Có!”
”Nói lại lần nữa xem.”
”Có .... Ưm!”
Đối với Thi Vực mà nói, dùng cách này để ngăn chặn miệng Thẩm Chanh, là biện pháp thô bạo đơn giản nhất.
Nhưng ....
Môi của anh vừa mới bao trùm lên, Thẩm Chanh liền cắn đầu lưỡi của anh.
Lực đạo không nhỏ, khiến anh không nhịn được hút ngược một ngụm khí lạnh.
”Ưm....”
Thẩm Chanh xoay lưng lại không để ý đến anh, qua một hồi lâu, mới nói: “Về sau, một tháng hôn một lần.”
Lời của cô mới vừa rơi xuống, Thi Vực liền xoay mặt cô lại, không nói một lời, cúi đầu liền hôn lên.
Rất nhanh lại kết thúc nụ hôn này, liếc nhìn cô, “Em cảm thấy anh sẽ đồng ý?”
Thẩm Chanh nhíu chặt mày lại, “Tháng sau không hôn!”
Cô vừa nói xong, Thi Vực tiếp tục cúi đầu, phủ kín môi của cô.
Giống như đang dùng hành động chứng minh, cho tới bây giờ anh cũng không phải là một người đàn ông dễ dàng bị uy hiếp!
”Ưm ....”
Thẩm Chanh lấy tay đẩy anh, vô dụng.
Dùng chân đá anh, lại không dám quá dùng sức, sợ làm tổn thương bụng.
Đối với người đàn ông bá đạo này, cô chỉ muốn nói, chờ sinh đứa nhỏ xong sẽ quyết chiến với anh!
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Chanh vẫn kiên trì không chịu ngồi xe Thi Vực, để tài xế lái xe đưa cô đi công ty.
Vừa bước vào phòng thư ký, liền nhìn thấy trên bàn làm việc đặt một cái cốc.
Nghĩ đến ngày hôm qua Thi Vực đã nói, để hôm nay cô tiếp tục rót cà phê ....
Ma túy!
Thật đúng là nói được thì làm được mà!
Quay đầu thông qua tường thủy tinh, nhìn người đàn ông đang chuyên tâm phê duyệt văn kiện, rõ ràng là đang chăm chỉ làm việc, khóe môi lại mang theo ý cười lúc sáng lúc tối.
Tác phong không đúng đắn đến có chút kỳ cục!
Như là cảm nhận được ánh mắt của cô, Thi Vực đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang bên này.
Sau đó thu hồi ánh mắt, tiếp tục tiến hành công việc trong tay.
Thẩm Chanh mặc kệ anh.
Mãi cho đến hơn mười giờ, cô mới đứng dậy đi pha ly cà phê cho Thi Vực.
Tuy có chút hơi buồn bực, nhưng nhìn thấy anh vẫn luôn chưa từng nghỉ ngơi qua, cũng không muốn so đo với anh nữa.
Để cà phê tới trên bàn làm việc của Thi Vực, động tác rất nhẹ.
Thi Vực đang so sánh một phần số liệu, không có bị quấy nhiễu đến.
Thấy anh chau mày, khoanh tròn ở trên văn kiện một cái, nên cô cũng không có ý định quấy rầy anh.
Xoay người trở lại phòng thư ký, bưng một ly nước ấm đi đến bên cửa sổ hóng mát.
Hoàn toàn không có phát giác được, tầm mắt Thi Vực đã sớm dời khỏi văn kiện, tham lam ngừng ở trên người của cô.
Nhìn cô uống nước, ngáp, chống đỡ lưng mỏi, lười biếng dựa vào ở trên cửa sổ sát đất, nhắm mắt lại hưởng thụ ánh mặt trời.
Anh bất giác nhếch môi, nụ cười bên môi không khỏi mở rộng vô hạn, lan tràn ở trên khuôn mặt tuấn tú giống như đao khắc.